Tết đi thăm các thầy cô
Author: Nguyễn Thị Mỹ Trang
Chật vật mãi thì mấy nhân vật cố thủ tại Hà Nội của lớp học dự án điện ảnh mới hội họp được với nhau. Bỏ qua những trở ngại về thời tiết (tâm điểm đợt giá rét nghiêm trọng của miền Bắc); sức khỏe (một vài nhân vật tham gia hắt hơi sổ mũi); suy giảm lực lượng (anh em phần lớn đã về quê hay mải mê chinh chiến và yêu đương), tất cả những nhân vật theo lệnh tập trung của TBT kiêm lớp trưởng Thanh Loan 10 h trưa thẳng tiến nhà thầy Phan Đăng Di.
Mặc dù trời vẫn giá rét, gió vi vút trêu đùa những cành cây khẳng khiu trên nền trời xám nhạt, mấy cô gái xuất phát từ nhà MTS vẫn phơi phới niềm vui tụ tập. Tuy vậy niềm vui đã một phần chuyển thành lo lắng khi đến bến xe Mỹ Đình rồi mà vẫn chưa biết khu chung cư II ở đâu. Thôi thì cử MTS hỏi đường nhưng không biết do tài ăn nói hay quá xúc đông vì được gặp mặt, cả nhóm sau hàng loạt lần dừng lại, gọi điện, quay xe mới tìm được đến điểm dừng chân đầu tiên.
Khi 4 người phụ nữ mò được đến khu chung cư Mỹ Đình II cũng là lúc thấy hai nhân vật giỏi tìm đường Quang Vinh và Thanh Loan ở đó. Mr Di đã sẵn sàng đón lũ học trò quỷ sứ bằng âu bánh kẹo đầy hự. Điều thú vị là nhà thầy rất nhiều hoa, dù không thấy bóng dáng người phụ nữ nào nhưng đồ đạc lại rất gọn gàng. Nhìn kệ đĩa hoành tráng và giá sách phong phú, mấy nhân không kìm nổi sự thèm thuồng xông vào khám phá. Tiêc là luật lệ cứ như thư viện quốc gia, dù Minh Phương đã phát hiện ra một loạt DVD trùng nhau cũng không tài nào mang về, tội nghiệp.
Sau khi thầy và lớp trưởng đi chợ, cả lớp tranh nhau vào bếp để tránh chân rửa bát. Nhưng chủ nấu nướng là cán bộ Loan và đại tỉ Trúc Ly, thế mới biết các bác này gừng càng già càng cay. Sau một hồi vật lộn để nấu bếp cũng như trừng trị những nhân vật phá quấy và ăn vụng, bữa cơm họp mặt Tết đã sẵn sàng.
Mỹ Linh và Thanh Loan làm cả nhà nhớ mãi món miến trộn pha canh, Mỹ Trang được khen là xởi lởi với miếng giò bò thái dày “ăn ngập chân răng”.Lúc này mới biết Đình Khôi là đầu bếp thực thụ, chặt gà sắp mâm tăm tắp. Mọi người ăn uống trò chuyện vui vẻ về những dự định tương lai. Chẳng biết có phải do mấy hôm đó rét quá mà nhiều nàng đã mong muốn vào TP Hồ Chí Minh hưởng nắng Sài Gòn. Chị Hảo đã vui vẻ nhận chân rửa bát khiến anh em thở phào. Thầy và trò tiếp tục bàn về kế hoạch học tập kỳ mới, cần tập trung vào những điều thiết thực để những kiến thức đã học được không bị mòn đi.
Rồi cả nhóm rút gọn sau khi đã nhận tiền lì xì, dành không gian cho đạo diễn trẻ hoàn thành thành hồ sơ cho bộ phim “Bi ơi đừng sợ”. Trên đường ra khỏi nhà thầy Di nhóm phải chia tay với thành viên duy nhất của lớp Lý luận. Mỹ Linh phải ra về vì nghĩa vụ gia đình (tiễn người thân và nhận tiếp lì xì)
Không may, màn lạc đường lại tiếp tục xảy ra trên hành trình đến nhà thấy Đoàn Tuấn. Không hiểu sao đi một lúc mỗi anh em lạc một nơi, báo hại thầy Tuấn phải ra ngoài chờ cả hai lượt. Bỏ qua việc chị trông xe chém đẹp, cuộc gặp gỡ ở nhà thầy thật thích. Trong không khí ấm cúng, mọi người đều nhấp môi chút rượu, chúc nhau năm mới an lành. Ăn rượu nếp, măm bánh tẻ, rồi nghe chuyện làm báo, bàn chuyện viết kịch bản với tiền bối trong nghề, cả nhóm đầy hào hứng.
Nhà thầy còn có một cô mèo đanh đá và láu cá, bị phụ nữ nhóm China trêu chọc suốt. Dù có phần tiếc rẻ vì cả hai con trai lớn bé của thầy đều vắng mặt nhưng việc được nói chuyện với phu nhân vui tính, sắc sảo của thầy cũng làm nhóm hả lòng ha dạ.
Từ biệt căn gác nhà thầy Tuấn, nhóm nhằm hướng Nhà hát lớn thẳng tiến. Đây là địa bàn quen thuộc của nhiều nhân Hà Nội nên không hề xảy ra tình trạng lạc đường vỡ nhóm, chỉ 15 phút sau tất cả đã có mặt trên căn gác nhỏ số 5 ngõ Phan Chu Trinh của cô Nhuệ Giang. Không khí của những ngôi nhà cổ kính trên một trong những góc phố đẹp nhất Hà Nội khiễn lũ SV nghịch ngợm Hơi xui xẻo một chút khi khu vực này mất điện nhưng thật may mắn là cả cô và chú Thanh Vân đều có nhà. May mắn hơn nữa là cả nhóm vừa được thưởng thức sôcôla và nhãn khô dưới ánh nến mờ ảo lãng mạn vừa được nghe cô nói chuyện chuyên môn. Cô Giang quả là một người tâm huyết với nghề, nghe cô kể chuyện làm phim “Thung lũng hoang vắng” mới hình dung được phần nào nỗi vất vả của người làm phim nói chung và đạo diễn nữ nói riêng. Cô nói say sưa về những dự định mới, về trách nhiệm của người làm nghề. Chị Hảo, một người đã thực sự vào nghề tỏ ra say mê lạ thường, nghe chị nói mà tưởng như sẽ có ngày chị gác phim tài liệu sang một bên, xốc ba lô xông vào làm phim truyện.
Không thể đến thăm được Dean, thầy Lập…vì những lí do khách quan nhưng buổi họp mặt vào ngày mùng 4 của chúng tôi đã làm náo nức những ai có mặt và tiếc nuối cho những người không thể tham gia vì lý do bất khả kháng. Một năm mới bắt đầu nhưng cũng là điểm mốc đánh dấu chặng đường đầu tiên đã qua. Chỉ cón 3 tháng lên lớp nữa, biết bao thử thách còn ở phía trước. Những thiếu sót kiến thức, những non nớt kinh nghiệm và đôi khi là những do dự, không đủ niềm tin…
Này những người bạn yêu đời của tôi, chẳng thể đi qua thời gian mà không để lại dấu vết gì!