Một Hà Nội khác, một tình yêu!
by Nguyễn Như Quỳnh
Một ngày rét và lạnh, chúng tôi vừa thi xong (12/1), hăm hở lên đường sau khi bàn bạc rất nhiều, đi đâu, chơi cái gì. Rồi cũng quyết định Ba Vì, Đường Lâm. Hẹn 7h sáng ở Big C, tôi vốn đúng giờ nhưng vẫn cứ nằm thêm chút, vì hẹn 7h, chắc là 8h mới có mặt. 9h, chúng tôi lên đường, sau khi đợi Vân và Thúy Hằng “thăm bạn” ở Big C mãi, công an đuổi vì đứng ở vỉa hè. Tôi loanh quanh tìm mãi ở khu vực Trần Duy Hưng, không tìm thấy ATM của Ngân hàng Công thương. Thôi thì đến Sơn Tây vậy.
Nhóm chúng tôi có Phượng Ly (đi trước cùng bạn trai), Hòa và em họ, Thủy và Nhung, Tươi và Hằng, Quỳnh và Tú, Gia và Vân, Ngô Chuyên đi một mình.
Đường Lâm, nét cổ và những mái ngói nghiêng
Đến Đường Lâm lần này, tôi không đi con đường cũ như đi với Nghiêm mà đi hẳn lên đường chính – mới và khang trang hơn. Đường ở Sơn Tây đâu cũng đẹp. Đến Ba Vì, Suối Hai chúng tôi đều được đi đường đẹp,
Mua vé, vào làng,
Gửi xe trước đình làng Mông Phụ, vẫn gặp bà già ngồi hàng nước ở đó,
Chúng tôi ăn uống cho đỡ đói vì vừa đi xa, uống trà nóng,
Nói chuyện vui vẻ rồi tác nghiệp chụp ảnh,
Máy ảnh của tôi – sau khi quay cảnh sân đình, nhà cửa – đã full card.
Tôi thích kiến trúc ở đây bởi sự chặt chẽ trong bố cục, sắp xếp, ngay cả những mái ngói nghiêng nghiêng nhưng vô cùng chắc chắn. Tú kể là họ hàng nhà Dương Văn Minh xưa kia ở đây nên không bị tàn phá. Còn anh bảo, Nguyễn Cao Kỳ từng ở đó nên được bảo tồn hơn nhiều làng quê khác.
Chúng tôi đặt con trai bà cụ ngồi bán nước chuẩn bị bữa trưa với gà luộc, thịt nướng, rau luộc, 30.000VNĐ/suất. Thịt nướng ngon và ngọt. Thịt gà thì mềm, thơm. Đứa nào ăn cũng khỏe và ăn ngon. Đây là chuyến đi toàn ăn và được ăn ngon và phải nói ở Sơn Tây, cái gì cũng ngon, cũng chất và thơm, kể cả lẩu dê, thịt cò ở Suối Hai, Bãi Cò của ngày hôm sau.
Chùa Mía Đường Lâm vắng và không có ông từ hay bất cứ ai ra vào lộn xộn như nhiều nơi khác, tĩnh lặng và hoàn toàn tự do. Tôi chưa bao giờ thấy ngôi chùa nào bình yên như thế, đẹp hoàn mỹ,
Chúng tôi chia tay ở Sơn tây lúc 4h chiều 13/1. Các bạn khác đi về, nhóm six cents còn 6 người, Tú và tôi, Tươi và Hằng, Gia và Vân.
Định lên Ba Vì nhưng vì tôi đùa là ở ngoài rừng, mọi người sợ lạnh nên định tìm nhà nghỉ ở ngay Ba Vì. Lang thang vào Tản Đà resort. Ui, nó xấu khủng khiếp, giá phòng cũng ổn cho 6 đứa, khoảng gần 1.200.000VNĐ nhưng mọi người không ở.
Hỏi đường đến Suối Hai, chúng tôi gặp một chị là giáo viên. Thực sự là tôi vẫn hơi lo, không hiểu sao lúc đó tôi không thể nào nhớ đường vì đã đến Đầm Long nhưng sao lại thấy khác thế, không hề có trong trí nhớ,
Hỏi đường và hỏi đường, chúng tôi đi theo chỉ dẫn của mọi người và biển báo.
Suối Hai, sự ngẫu hứng lạ kỳ.
Khi đến khu du lịch của Suối Hai, hai xe do Gia và Tươi cầm lái cứ phóng thẳng đến trung tâm. Tôi và Tú cứ nghĩ là ngay ỏ Khách sạn Cao sơn như chị giáo viên chỉ.
Nhà nghỉ Suối Hai có giá 150.000VNĐ/phòng. Cả bọn quyết định ở đó. Nhà nghỉ chỉ có chúng tôi, chúng tôi lên tầng cao nhất, tầng 3. Chị lễ tân có vẻ không đồng ý cho thuê 2 phòng với sáu người. Tôi nói: chúng em đi xa để ở cùng nhau mà. Cả nhóm im bặt, rồi cũng ổn, lấy điều khiển điều hòa, hỏi các thủ tục khác. Nhưng có vẻ chị ấy không hài lòng lắm.
Cả bọn đi ăn theo chị giáo viên chỉ dẫn, đến Cao Sơn ănvà chọn lẩu dê giá 200.000VNĐ, nhiều rau. Đĩa dê to bự, nhiều thứ, ăn rất hợp khẩu vị. Đi đâu cả nhóm cũng uống trà mạn. Chúng tôi phát hiện có 3 thành viên miền Nam, 3 thành viên miền Bắc. Khánh Vân đọc bài diễn văn. Say sưa, đứng dậy ra về. Định Karaoke, Tươi phát hiện túi xách của mình không cầm trên tay. Hóa ra nàng vẫn treo ở móc dưới xe. Hú hồn.
Không Kara nữa, mua pin về lắp điều hòa. Khánh Vân mua hoa quả. Tú mua nước ngọt. Yên tĩnh, lạnh đến hơi nước bốc đầy cửa kính.
Cả nhóm sang phòng Tươi, Vân và Gia, buôn và nói chuyện trên trời dưới đất. Khánh Vân ăn nhiều hoa quả đến mức nói rằng bị tiểu đường vẫn không tin. Tươi như bảo mẫu của cả nhóm – giờ giấc, ăn uống được chỉ đạo đúng đắn,
Gia ngủ sớm vì lạnh và mệt. Bây giờ mới biết mấy tháng qua chàng trai này ở Hà nội phải chịu cái lạnh đến ám ảnh, nằm chiếu trúc, không chăn bông, chỉ áo khoác và vỏ chăn,
Chúng tôi vẫn ngồi nói chuyện, Gia ngủ ngáy và mơ.
Sáng hôm sau, cả nhóm ăn sáng, đồ ăn bánh mỳ còn, bánh tẻ mua từ chùa Mía, tiếp tục lên đường, sang đảo. Suối Hai là một cái hồ lớn với nhiều đảo nhỏ. 300.000VNĐ, chúng tôi đi vòng quanh hồ và lên đảo chơi,
Nếu Miền tây tôi đi là sông nước mênh mông thì ở đây tĩnh lặng như gương, rừng cây thấp, nhỏ, không môt bóng người, vắng teo. Với tôi, đây là một nơi lý tưởng để viết lách, để thiền, bình yên,
Đảo nhỏ, có mấy cái nhà sàn, giá khá rẻ, 70.000VNĐ/ngày. Hàng cây tràm, con đường sỏi, hoa dại tím, một không gian hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài, tôi đi một vòng, thanh thản và nhẹ nhõm,
Chị lễ tân đòi tính tiền thêm, vì tưởng một phòng ở 4 người. Chị ơi, bọn em chia đều, 3 người một phòng. Chị sững sờ.
Chúng tôi dọn dẹp đồ đạc, đi tiếp bãi cò.
Ra đến cổng, xe của Tú bị thủng săm. Trong lúc đợi chờ, cả lũ mua dứa, trêu bò, chụp ảnh bà cụ chăn bò cầm mobile sành điệu.
Cafe, caramen, rồi lại lên đường. Nhóm six cents này hợp với tôi vì họ không phụ thuộc thời gian gì, cứ đi và cực kỳ thoải mái, nói chuyện thoải mái.
Bãi cò không xa, con đường đẹp. Đi mãi, đi mãi, thấy những con cò trắng, tôi bảo với Vân, chắc là đây,
Bãi cò toàn tre, đúng kiểu Thập diện mai phục. Cả nhóm ngạc nhiên, thích thú.
Món ăn bao gồm vạc và cò, rau tươi, gà.
Ở đây thích nhất là pha chế, không có gia vị đặc mùi nhà hàng, toàn nguyên thủy.
Lang thang khắp rừng không có cò, leo lên tháp không có cò nhưng vẫn vui vì cả nhóm đều thoải mái, tự do,
Nằm võng, đợi đồ ăn thơm phức.
Tươi còn tranh thủ mua về cho gia đình.
Khi tôi chuyển động thì lúc đó, chính tâm hồn tôi tĩnh lặng như thiền.
Mỗi chuyến đi là một lần trải nghiệm như thế, và mỗi chuyến đi tôi đều nhìn thấy vẻ đẹp của đất nước mình. Tôi luôn thích làng quê vẫn là làng quê, có thể vẫn nghèo như thế vì chính cuộc sống của chính họ chấp nhận và hài lòng. Tôi không thích hiện đại hóa nông thôn, để nông thôn trở nên nham nhở. Có thể, đa phần nông thôn Việt Nam chưa thay đổi nhiều nhưng tôi luôn cảm nhận, điều đó chính là vẻ đẹp của Việt Nam. Trong ắt mọi người, nông thôn lạc hậu, nghèo, thiếu thốn. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là một phần, vì điều quan trọng là con người và hoàn cảnh ở đó tương thích nhau. Tôi không muốn nông thôn thay đổi, chỉ muốn điều kiện vật chất ở đó đầy đủ hơn, điều kiện sống tốt hơn như nước sạch, như áo ấm, như các điều kiện cơ sở khác, trường học, điện, đường xá tốt và thậm chí cả phương tiện liên lạc khác.
Trở về, tôi lặng lẽ, không buồn, không vui, như sự im lặng của chính những trải nghiệm đang thấm dần trong tôi. Tôi yêu cuộc sống hơn, và dường như cảm nhận nhiều thứ sâu sắc hơn, tôi buồn hơn, lặng lẽ hơn khi biết rằng, con người luôn phải chiến đấu để sống, tồn tại, để đi lên, khi mình chỉ là một kẻ quan sát, cảm nhận theo chủ quan của mình về mọi thứ,
Còn nhiều vẻ đẹp khác để khám phá, còn nhiều rung động để yêu, hành trình của mỗi chuyến đi đầy ý nghĩa.
Cảnh vật hồ Suối Hai. Liệu có ai không thể tìm thấy sự tĩnh lặng nơi đây?
Cò đơi.
Những rặng tre đẹp kỳ lạ, nơi ở của cò. Hình như ở đây có cả ông Ba Mươi.
Cười thế thôi. Vừa đứng trên chòi cò vừa run đấy.
Nằm nghỉ trong vườn cò, chờ ăn đặc sản.
Xem lại ảnh mà vẫn thấy tứa nước miếng.
Tiếp tục cập nhật ảnh.
Photo by Hoàng Gia
Xem ảnh Đường Lâm tại đây.
~ by hongtuoi on December 16, 2008.
Posted in Photo Gallery
Tags: film studies program, hanoi, K4 FSP, University of Social Sciences and Humanities
ui, đã cập nhật à, tks Tươi nhé, mong đọc bài này xong moi người có cảm giác đặc biệt về chuyến đi của chúng tớ như cách viết ngẫu hứng này,
quynh12281 said this on January 16, 2009 at 10:37 pm
Vân phát hiện, đi ngày 13, chỉ có 13 ngừoi, nhưng tôi tin con số may mắn của mình,
Với tôi, chuyến đi thực sự ý nghĩa vì an toàn và các bạn Miền Nam được nhìn một Hà nỘi mới, và những cảnh sắc của Miền bắc,
quynh12281 said this on January 16, 2009 at 10:50 pm
hồi này tinvan như trở thành blog của K4 rồi. văn phong trẻ trung và ngày càng giảm thiểu tính học thuật. dễ đọc hơn nhiều. có phải đây là tiêu chí mới của tinvan không nhỉ?
lananhsk said this on January 18, 2009 at 12:39 am
report có vẻ chi tiết, :),
mà “thủng “săm”” mới đúng chính tả,
phongsinh said this on January 18, 2009 at 12:09 pm
Tks Tú nhé,
đi chơi, nhóm tớ toàn nói về bối cảnh và kịch bản, có nhiều phát hiện thú vị để làm film. Với tớ, còn có cả một thực tế để viết nứa.
Học thuât là tiêu chí để nghiên cứu, còn đi mà học, học và đi, cũng cần thiết mà,
Thông tin trên rất mở cho các hướng mà nhiều bạn quan tâm khi thể nghiệm thực tế, film và đóng film cần điều này tối thiểu.
quynh12281 said this on January 18, 2009 at 11:18 pm
Bạn Chuyên của mình sao lại đi có một mình, khổ thân bạn vốn đã gầy gò.
thutrangnguyen said this on January 20, 2009 at 10:48 am
Thú vị à nha, tiếc là em không lên đường cùng mọi người được như đã định – suýt nữa thì thành 2 người “đi một mình” ;)).
Cò ở đó là cò nuôi hay cò hoang dã ạ? Nếu là cò hoang dã thì mọi người độc ác lắm nhá, hichic…
Phấn đấu lần sau sẽ đi cùng lớp. ;)
ĐHP said this on January 20, 2009 at 11:32 am
ui, gầy gò nhưng máu mê lắm. dân phượt pro rồi,
quynh12281 said this on January 20, 2009 at 12:23 pm
Những thông tin mang tính học thuật sẽ post ở phần recent post, còn những thông tin ngoài lề, giao lưu, vv sẽ đưa vào veranda. Hay các anh chị K3 cũng viết về những trải nghiệm của mình ở đây đi, mình giao lưu luôn trên này, chắc sẽ rất vui. có khi còn có giá trị tham khảo hơn ối các bài viết học thuật ý chứ :D.
Kính thư ^^!
dominhtu said this on January 20, 2009 at 9:52 pm
tớ thấy hoạt đọng thực tế này bổ ích đấy chứ, học thuật dành cho các bạn lý luận chẳng hạn, thực té làm film và photo thì cần cho tất cả mà,
Tó hy vọng Mr Dean hiều điều này và hiểu rằng, tinvan không chỉ là nơi học tập. Các bài viết ngoài học thuật cũng rất bổ ích.
quynh12281 said this on January 21, 2009 at 9:11 pm
Suối Hai điểm lý tưởng để viét kịch bản các bạn à,
quynh12281 said this on January 23, 2009 at 9:56 pm
Công nhận với chị quỳnh, những lần dã ngoại này khiến cho em phát hiện ra nhiều nét đáng yêu của mọi người hơn nhé. Trước cứ nghĩ chị Tươi rất là nghiêm nghị, ai dè bà ấy cũng nhắng nhít. Ấn tượng nhất cả cái cảnh sợ cái tháp cao nhưng vân phải trèo lên bằng được một mình :)).
dominhtu said this on January 24, 2009 at 1:37 am