Người tưới đường bị tưới
by Đồng Thảo
Bối cảnh: Một ngôi nhà nhỏ trong ngõ. Thiết kế đơn giản, nhiều cây, có ban công, không gian thoáng và mát mẻ.
Nhân vật:
1. Khôi : Cậu bé 5 tuổi chuẩn bị vào lớp 1, trắng , khuân mặt thông minh, nhanh nhẹn.
2. Khánh (Bố Khôi ): Làm nhân viên công ty môi trường đô thị, cao, da ngăm đen, và rất tình cảm.
3. Hạnh. Là một phụ nữ xinh đẹp, tóc ngắn, hay trang điểm, ăn mặc phong cách.
4. Và một số diễn viên phụ.
Nội Dung
1. Khôi, đang đứng đánh răng, nó cố rướn người cao để có thể soi được chiếc gương trước bồn rửa mặt. Nó cúi xuống, lôi cái ghế nhựa ở góc phòng tắm và đứng lên trên ghế. Khôi nhìn thấy khuân mặt nó trong gương. Bố nó từ phòng ngoài ngó vào cửa: – Xong chưa con!
Khôi cười toét cái miệng đầy kem đánh răng: – .
2. Hai bố con phóng xe máy trên đường, đường rộng thênh thang, gió mát, trời còn mờ sáng, lúc này là khoảng 3 giờ.
– con là ai?
-con là Khôi.
– Con từ đâu đến?
– Con chui ra từ cái nách của bố Khánh.
Hai bố con cùng cười.
Họ đi lướt qua những khu phố, qua chợ cầu Chương Dương, qua chợ rau Long Biên, qua bến xe bus vắng hoe…
( Sử dụng nhạc nền bài hát
3. Cổng một cơ quan, trong sân đèn cao áp sáng, nhưng chiếc xe chở nước đang xếp hàng đứng dưới một họng nước lớn để lấy nước đầy xe. Người bố lên xe, Khôi ở dưới trèo lên và giơ hai tay lên. Bố nhấc bổng Khôi qua lòng mình và cho ngồi vào ghế bên cạnh. Những người đồng nghiệp của bố đi qua vẫy chào hai bố con, và nói chuyện trêu Khôi vài câu. Tiếng nói chuyện như quát lên vì tiếng nước ồn ào và tiếng những chiếc xe nổ máy, chuyển bánh.
4. Xe đi trên đường, đường vẫn vắng. những bánh xe di chuyển, vòng quay tưới nước cho những con đuờng, trời sáng hơn, không khí trong trẻo, mát lành.
Khôi thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn thích thú.
5. Hai bố con ngồi ăn xôi xéo ở vỉa hè.
6. Tối, hai bố con dừng xe ở một cửa hàng bán vỏ há cảo. Mua về một túi nhỏ. Trong khi bố băm thịt thì Khôi xếp mấy cái vỏ há cảo, cậu bé cầm lên, ngậm vào mồm, nhấm nhấm. Bố nhồi thị vào rất khéo, trong khi Khôi thì lúng úng, cho nhiều thịt quá làm rách vỏ. Một bát cành to, với há cảo và lá hẹ được bày lên bàn, khuân mặt hí hửng, thỏa mãn của hai bố con, họ sì sụp thổi thổi và ăn. Khôi đứng lên, kéo chiếc quạt lại gần bàn ăn, bật quạt số 3 và đẩy cái bát của mình đến sát quạt.
– Bố!
– Bố cho đến đây, Khôi chỉ vị trí trống bên cạnh cái bát của mình.
7. Sáng, Bố đưa Khôi đi học thêm tiếng anh ở nhà cô giáo, cô tên Khanh là em gái của bố Khánh. Lớp học chỉ có 2 học sinh. Khôi và một cô bé bằng tuổi tên Thảo. Khôi nhìn Thảo nói, khi làm bài tập thì Khôi nhìn những vạt tóc mai của cô bạn. Thảo khát nước, Khôi sẵn sàng đứng lên lấy nước. Đây là buổi học thứ 3, bắt đầu từ khi nghỉ hè, và lúc nào Khôi cũng vui khi đi học.
8. – Bố có yêu con không?
– Có, bố yêu con như điên.
– Nhưng mà con yêu bạn Thảo mất rồi.
– Thế cơ à, con yêu bạn ấy bằng nào?
– Yêu như điên ạ!
– bố tưởng con thích bạn Tôm.
– Không, con không thích, Tôm béo lắm.
Hai bố con nằm trong màn nói chuyện, rồi chìm vào giấc ngủ. Tiếng đồng hồ tích tắc, tiếng quạt cây quay đi quay lại.
9. Bố Khôi ngồi uống nước chè cùng mấy người bạn ở cơ quan. Hút thuốc, trời nắng, mắt ai cũng phải nheo lại. Họ nói về chuyện vợ con, đưa đón con đi học, ru con ngủ, chơi với con…
Những câu bình luận đầy kinh nghiệm cứ liên tiếp. Bố Khôi đưa cốc trà đã lên uống cạn, chép chép miệng. Có điện thoại, anh đứng lên, lấy xe máy và phóng đi.
10. Khôi nằm dạng chân tay trên giường, nó ngủ. Người bố nhỏm dậy, đưa mặt lại sát mặt con. Miệng huýt sáo theo một giai điệu, đưa sát đến tai Khôi. Khôi vẫn nằm im thít. Người bố từ từ ra khỏi màn, đi ra ngoài.
11. Bố Khôi đưa về nhà một người phụ nữ lạ cô mang một gói kẹo đến cho Khôi. Cô tên Hạnh, mặt trang điểm đậm, tóc ngắn. Khôi không thích người phụ nữ này nên không nói chuyện nhiều. chỉ nói khi được hỏi điều gì đó. Cô Hạnh dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm cùng với bố Khôi. Tối hôm đó, trời mưa, bố đưa cô Hạnh về. Khôi ngồi xem ti vi, bật lung tung mọi kênh, chán rồi chui vào màn ngủ.
12. Khôi có đi học thêm, Khôi đột nhiên có hành động cầm tay bạn Thảo. Thảo không có phản ứng gay gắt. Khôi mang kẹo đến cho Thảo.
13. Chiếc xe tưới nước rửa đường của bố Khôi đang làm việc, những làn bụi được thổi bay. Bỗng bên kia đường có một người phụ nữ phóng xe máy theo. Cô đi ngang xe và vẫy chào Khánh. Tiếng còi xe.
14.Tối về nhà, Khôi không nói chuyện với bố về việc cầm tay Thảo, bố thì gọi điện cho nguời phụ nữ kia, nói chuyện rất lâu ngoài cửa. Khôi nghé đầu ở cửa nghe bập bõm được vài câu, nhưng không thể hiểu câu chuyện bố nói là gì.
15. Sáng hôm sau, bố gọi Khôi dậy lúc 4 giờ, Khôi đứng trên ghế nhựa, hai bố con cùng thi nhau đánh răng, Khôi dường như quên mất chuyện giận dỗi hôm qua. Hai bố con lại phóng xe trên đường đến chỗ làm…
– Nhà con ở đâu?
– Nhà 21, ngõ 162, Đôi cấn.
– Số điện thoại của bố con là gì?
– 0987….
16. Chiếc xe chở nước của hai bố con ra khỏi công ty, đang chạy trên đường thì một chiếc xe máy ở đâu cố tình lao vào xe từ phía trước, một vụ tai nạn xảy ra, thông tin báo về công ty. Và công ty tạm đình chỉ công việc của người bố để chờ thời gian điều tra.
17. Buổi trưa, hai bố con nằm dạng chân dạng tay ra sàn nhà ngủ , quạt quay, trong bồn rửa là hai chiếc bát tô ăn mì tôm chồng lên nhau.
18. Nhà vắng vẻ, người bố đang ngồi sửa nồi cơm điện thì Cô Hạnh đến, cô mang đến một túi hoa quả. Bố Khôi vui hẳn lên. Khi Khôi về thì bắt gặp cảnh bố và người phụ nữ đang có những hành động đụng chạm tình cảm. Khôi đi vào, thông báo về việc:
– Con nói với Tôm là con không yêu Tôm. Tôm bảo, bạn ấy cũng không yêu con.
19. Tối ba người ăn cơm, sau đó bố và người phụ nữ đi đâu cả đêm không về. Khôi thắc mắc. Sáng hôm sau đợi mãi cũng không thây bố về. Khôi sang nhà cô để báo chuyện của bố. Bố đi chơi qua đêm không về. Khôi kể chuyện cho Thảo về người phụ nữ mới của bố. Khôi nói rằng cô ấy không xinh như Thảo, cô ấy béo lắm, và cao quá.
20. Bố đón Khôi, Khôi trèo lên xe máy không nói gì? Cả quãng đường về nhà chỉ có mỗi bố độc thoại.
21. Bố kể chuyện về gười phụ nữ đến nhà. Bố hỏi Khôi để biết ý kiến, quan điểm. Bố ca ngợi người phụ nữ. bất ngờ Khôi hỏi.
– Bố có yêu con không?
– có chứ!
– thế thì làm sao bố yêu được cô ấy?
– bố yêu cô ấy nhiều hơn con?
– bố yêu cô ấy như điên rồi.
– không, bố yêu cô ấy và yêu con như điên.
– không được.
Bố nói chuyện về một dự định mới, thay đổi mới sắp xảy ra trong nhà, nhưng Khôi chỉ ngồi xếp hình siêu nhân.
22. Sáng, cô Hạnh đến, mang theo rất nhiều đồ đạc, đồ trẻ con.
Khôi đứng nhìn, ngạc nhiên
– Đây là quà của cô à?
– Không, đây là đồ dùng mà, cô đang để quà của con ngoài xe cơ!
Đang nói chuyện thì Khôi im bặt khi thấy bố đi vào nhà, tay bế một em bé gái. Bố hơi bối rối, gọi Khôi tới gần và thủ thỉ thông báo đây là em Phương, con gái bố. Khôi không biểu lộ thái độ gì đặc biệt. – Con gái của bố Khánh à?
23.. Bữa tối diễn ra trong tiếng khóc của đứa trẻ. Khôi nhăn nhó, mặt hơi nặng ra, nhưng vẫn ngồi ăn hết bát cơm với canh cá. Đêm, Khôi và bố ngủ dưới sàn nhà, còn trên giường là em bé và cô Hạnh. Cả đêm em bé khóc đòi ăn, bố Khôi bật điện, lạch cạch pha sữa, người phụ nữ nhắc nhở anh cách pha.
Dưới những quan sát của Khôi, cuộc sống hàng ngày của hai bố con bị xáo trộn, bố không có thời gian đánh răng cùng Khôi, bố không nấu há cảo nữa mà là người phụ nữ kia nấu, bố không trò chuyện với một mình Khôi mà còn dành nhiều thời gian nói chuyện với đứa trẻ 6 tháng tuổi chưa biết nói.
24. Khôi đi học, Khôi kể với Thảo về dự định ra ở riêng, vì không chịu đựng nổi bố nữa. Vì bố không còn yêu Khôi nữa. Bố yêu cô kia và yêu em bé hơn. Thảo thấy bất công, nên ủng hộ quyết định ra đi của Khôi. Khôi vẻ mặt ra chiều suy nghĩ và tâm đắc về ý kiến của Thảo.
25. Thứ 7, điện thoại gọi đến, bố được đi làm trở lại. Khôi ở nhà với người phụ nữ lạ. Thi thoảng lại bị cô ấy sai vặt một việc gì đó. Hay hỏi một câu gì đó. Bất cứ điều gì cũng làm Khôi khó chịu. Cậu bé tỏ thái độ bằng cách cố tình đánh đổ bình sữa đang ủ, rồi làm ướt đống khăn sữa của trẻ phơi trong nhà tắm. …
26. Khôi ngôi học bài, bố trong nhà tắm, bố tắm cho em Phương. Bố gọi Khôi cầm cho bố chiếc khăn bông mềm trong đống đồ. Khôi cầm vào, đứng bên cửa. Cậu bé nhìn bố xoa sữa tăm lên người em, thật nhẹ nhàng, bố gội đầu cho em, rồi thay một chậu nước mới cho em ngồi nghịch. Rồi bố lấy chiếc khăn bông từ Khôi, quấn vào người em và hôn chụt lên má em. Khôi cau mặt.
27. Tối, cô Hạnh coi và cho em Phương bú, bố và Khôi ăn cơm. Bố ăn vội vàng, bố không trò chuyện với Khôi nhiều, chỉ hỏi dăm ba câu. Cứ đang nói thì lại nhìn ra phía khác để true em bé. Bố xoa đầu Khôi khi đứng lên. Cô Hạnh ngồi xuống, cô hỏi chuyện Khôi về em bé.
– Hôm nay bố Khánh có tắm cho em Phương không con?
– cháu không biết. Khôi xúc cơm ăn.
Cô Hạnh nhìn bố Khôi cười.
28. Công ty, cô Hạnh đặt một vé máy bay, và gọi điện kiểm tra thông tin về những tua du lịch đến Nha Trang.
29. Bố và Khôi đưa em bé đi chơi. Em bé ngồi trong xe đẩy và ba người đi trên vỉa hè. Bố hỏi Khôi sao dạo này ăn ít cơm thế? Khôi nói vì cô Hạnh nấu không ngon. Bố hỏi Khôi về Thảo. Khôi nói nhưng không hào hứng như trước kia.
29. Ba bố con vào siêu thị nhỏ gần nhà. Khôi mua bim bim, bố thì không mua gì. Bố có lấy cho Khôi một hộp kem to, mua thêm một bịch khăn ướt và một số hộp sữa cần dành cho bé và mẹ. Bố bảo Khôi đẩy xe em Phương đi, em thích lắm, Khôi nhìn mặt con bé, nó chưa bao giời chạm vào Phương. Khôi đưa bàn tay, chạm nhẹn những ngón tay vào má em bé, vuốt nhẹ.
30. Chiều, phố đông người hơn, ba bố con đi vê nhà. Khôi toát mồ hôi, ngòi trước quạt. Bố nhắc Khôi bật nhỏ lại, không em bé ốm.
31. Hạnh đi làm về, cô mua rất nhiều đồ ăn để vào tủ lạnh. Cô cũng mua cho Khôi một hộp socola.
– Cô thấy người ta bảo ăn socola thì sẽ được cười suốt ngày. Cô để trong tủ, mai Khôi ăn nha.
Khôi nằm xem hoạt hình, không cử động, Khôi nhắm mắt giả vờ ngủ.
32. Hạnh ngồi dưới sàn nhà, cô quay về phía ti vi, tay đang mát xa mặt, sau đó cô lấy nước dưỡng ẩm cho da, bôi lên mặt. Xong cô ngó nhìn khuâm mặt Khôi, cô suỵt suỵt với bố Khôi. Bố Khôi chỉ chỉ vào cái gối ở đầu giường, cô Hạnh đến lấy và mang đến gối đầu cho Khôi. Lúc này Khôi đã ngủ say.
33. Hạnh đi xe máy đến trước cửa một nhà hàng sang trọng, cô gặp một người đàn ông lạ mặt. Họ đi cùng nhau vào trong. Người đàn ông vòng tay qua eo cô.
34. Bố và cô Hạnh đang nấu cơm, hai người trò chuyện, cười nói rất vui vẻ. em bé ngủ trên giường. Khôi ngồi nằm dưới sang nhà, xung quanh là nhưng viên sáp ngắn dài, Khôi vẽ một con đường, vẽ một ngôi nhà rồi tô bầu trời đen xì, mấy cái cậy tròn tròn…xấu xí.
35. Khôi ấn sáp màu mạnh, để cố tình làm gẫy.
– Bố ơi, mai mua cho con hộp màu khác.
– Để mai cô mua cho con nha?
– Không, bố Khánh mua cho con.
– ừ, mai mình đi mua.
– Bố không đi làm à?
– Không đâu.
36. Hai người lớn vẫn cười nói vui vẻ, cô Hạnh đi lấy đồ vào phòng tắm giặt. Khôi nhìn em bé.
37. Khôi đến gần em bé, nhìn sát khuân mặt em. Khôi vuốt nhje lên mặt em bé. Con bé ngọ nguậy. Khôi nhìn bố, hơi nghiêng ngó vào nhìn cô Hạnh. Rồi nó cầm tay em bé, cắn vào tay em. Con bé khóc ré lên.
38. Bố và cô Hạnh chạy đến, tay cô Hạnh còn bọt xà phòng giặt, Bố bế em bé dỗ dành, cô Hạnh cầm tay con xuýt xoa. Cô Hạnh nhìn Khôi, ánh mắt giận, nhưng không nói gì. Cô đỡ lấy em bé và đi lại trong nhà.
39. Bố nhìn Khôi, bố có vẻ buồn. Bố đến cầm tay em bé, nhìn vết cắn.
40. Tiếng em bé khóc. Đồ đạc đang được bố Khôi thu gọn vào. Bố trách Khôi một vài câu.
41. Tối , bố ngồi không ngủ. Bố bôi thuốc kem vào tay em bé, con bé ngủ. người bố thì thầm với Hạnh.
– Anh xin lỗi.
Hạnh cười, cầm lấy tay anh.
– Không sao đâu, anh đừng lo.
42. Khôi ngồi với Tôm, chúng chơi sân tập thể với các bạn, rồi hai đứa dắt nhau về trong ngõ nhỏ, ánh đèn hắt bóng hai đứa, dài ra.
– Mai Khôi đi xa thì Tôm đừng buồn nha.
– Cậu đi đâu?
– Tớ đi tìm nhà khác, tớ không ở với bố Khánh nữa.
– vậy cậu chuyển đi đâu?
…
43. Khôi thu xếp đồ đạc, bỏ một số đồ chơi và quần áo vào cặp đi học. Bố trông thấy, bố nói. Con muốn đi à? Khôi trả lời vâng. Con không còn yêu bố nữa à? Khôi không đáp, cậu bé xếp một số đồ chơi, quần áo vào túi, và bố lấy một cái búa, một cái tập tạ tay bỏ vào ba lô cho Khôi.
– Những thứ này rất cần cho con trai.
Bố nhiệt tình, động viên cuộc ra đi này của Khôi, bố nói một hồi về những việc Khôi phải làm khi ra đường một mình, và phải làm gì để ăn, làm gi khi ốm. Khôi càng tỏ ra quyết tâm.
44. Chiếc xe chở nuớc của bố đỗ xịch gần khu nhà, Khôi đeo ba lô bước tới và để bố kéo lên. Nhưng lần này bố từ chối. Bố muốn Khôi tự trèo lên. Khôi ì ạch nhưng không được, cậu nhờ bố cầm cái ba lô trước, và cuối cùng cũng leo lên được.
45. Bố đưa Khôi ra một bến xe bus, đưa cho Khôi một tập tiền lẻ. và nói rằng con muốn đi đâu thì cứ lên xe bus.Chiếc xe chở nước chuyển bánh đi. Khôi vẫy tay chào bố, chiếc ba lô đeo trên vai nặng quá, cậu bé hạ xuống chân.
46. Một chiếc xe bus chạy đến, Khôi không lên. Chiếc thứ 2 là xe 09 , Khôi Không lên, rồi những xe khác, …cũng vẫn thế. Một cụ già hỏi Khôi đi đâu, Khôi lắc đầu trả lời không biết. Cụ hỏi nhà ở đâu, Khôi im lặng.
47. Trong nhà, Hạnh đang thu dọn đồ cho vào va li. Không thấy bố Khôi ở nhà. Hạnh bấm điện thoại gọi điện,
– Em dọn đồ xong rồi, anh tới đâu rồi?
– …
– Anh Khôi đi làm rồi mà.
-…
– vâng, em bế con ra trước nha, anh đến đầu ngõ gọi em.
-…
47. Một chiếc xe rửa đường đi qua. Khôi nhổm dậy.
48. Trưa nắng, nóng, Khôi toát mồ hôi. Bất ngờ có một tiếng chuông điện thoại, một bài hát quen thuộc mà bố Khánh vẫn hay bật. Khôi lúc đầu vẫn ngồi im. Đến khi điện thoại đổ chuông lần hai thì Khôi bắt đầu chú ý. Cậu mở ba lô, lục tìm mọi ngăn và cậu rút ra một chiếc điện thoại.
Màn hình điện thoại hiện lên tên: “Bố Khánh của Khôi.”
Khôi ấn nút nghe.
49.
Bố Khánh đi xe máy đến trước mặt Khôi. Cậu bật khóc. Bố ôm cậu vào lòng. Xoa đầu. Hôn lên trán Khôi.
Hai bố con đi xe máy về nhà, đường nắng…
50. Căn nhà im lặng. Không cô Hạnh, không em Phương. Khôi im lặng. Căn nhà trở về với hiện trạng ban đầu. Bố giục Khôi vào rửa mặt.
51. Bố Khôi mở ngăn đã tủ lạnh, lấy ra vài viên đá, cho vào cốc thủy tinh, anh đóng cửa tủ lại. Anh rót nước lọc ra, uống môt ngụm và đặt lên bàn. Anh quay lại phía tủ lạnh, mở ngăn và nhìn thấy thanh socola, anh bóc ra, bẻ lấy một chút, nhai. Anh mở ngăn đá, chui đầu vào trong đó, nhắm mắt, khẽ mỉm cười.
52. Hai bố con ăn cơm vui vẻ. Tiếng bản nhạc quen thuộc mà bố thích.
53. Đêm, Khôi đi tè, cậu cầm trên tay cái ghế nhựa, rồi không đi vào giường. Cậu bé đi đến phía tủ lạnh, mở tủ. Khôi rút thanh socola ra, cắn một miếng. Khôi bước chân lên ghế, thật nhẹ, mở ngăn đá và chui đầu vào tủ lạnh. Khôi cười. Cánh tủ lạnh mở, đèn bên trong tỏa ra màu vàng ấm áp.
Hết.
Nguồn ảnh: Họa sĩ Nguyễn Văn Chung, Pleiku
câu chuyện nhẹ nhàng quá, thiếu cái gì đấy xung đột một chút,
phongsinh said this on June 29, 2011 at 10:00 pm
cô ơi, chị đọc mà chẳng hiểu, tự nhiên cô Hạnh với em Phương đi đâu rồi ta?
dohue said this on July 1, 2011 at 1:59 am