Kí ức

by Phạm Thu Hằng

Hồi ấy, có vẻ như tôi mới có mười tuổi, chuyện này thật ra cũng chẳng có gì để kể, Tôi chỉ muốn ôn lại cảm giác của mình lúc còn bé, và nhớ lại nó, những điều khiến  tôi hoảng sợ và lo lắng đến từ một sự việc mà trẻ con chưa bao giờ có kinh nghiệm.

Hình như đó là một buổi chiều, sau khi tan học, mấy đứa con gái chúng tôi kéo vào chơi trong bưu điện thành phố khi ấy vẫn chưa xây xong thì phải, một cái bưu điện rất lớn đựơc dựng lên với những cái cột tròn cũng rất lớn và những  sảnh rộng mênh mông.Vì chưa hoàn thiện nên chẳng có ai lai vãng ở đấy cả ngoài mấy đứa trẻ con chúng tôi. Tôi cũng không nhớ được vì sao chúng tôi lại vào đấy chơi mà không phải một chỗ nào khác, vườn hoa hay những chỗ đại loại như thế, vườn hoa thì chúng tôi có vào đôi lần, mục đích chính là để ghé thăm mấy chú khỉ còi cọc vàng võ và ném cho chúng thứ đồ ăn gì đấy, sau đó, kéo nhau ra chỗ máy bay đu quay và tự quay cho nhau, cũng có khi chúng tôi, vài đứa con gái, trèo lên khẩu súng thần công bằng sắt đen sì và bắt đầu ngồi vắt vẻo lên đó, chán thì trựot xuống cho đứa khác leo lên.

Chỉ có vậy, nhưng không hiểu sao thay bằng vào vườn hoa chơi những trò quen thuộc như thế thì chúng tôi lại kéo vào bưu điện thành phố, ngồi túm tụm lại trong góc sảnh lớn và bắt đầu phái vài đứa đi mua sữa chua gói túi bóng. Ngày ấy, sữa chua là món quà vặt rất được ưa thích, giá rất rẻ, hình như chỉ có hai trăm đồng đến năm trăm đồng một cái.Tôi và một đứa bạn gái nữa được phái đi mua sữa chua sau khi thu thập được một đống tiền lẻ hai trăm và năm trăm của lũ bạn. Tôi vẫn còn nhớ cửa hàng bán sữa chua nằm trên một con phố nhỏ nhộn nhịp nhất thị xã.

Sau này lớn lên, tôi cũng hay đi và đặc biệt rất thích đi trên con phố ấy bởi lẽ cơ quan của mẹ tôi nằm trên đường đó và có rất nhiều các hàng quán chủ yếu là karaoke vây bọc xung quanh. Nói là quán bán sữa chua nhưng thực chất hàng họ lại chẳng có gì, không có gì được bày ra thành tấm món, chúng tôi phải đưa tiền qua một cái cửa sổ nhỏ với những cái chấn song bằng sắt gỉ. Bác bán hàng đưa sữa chua cho chúng tôi qua cái lỗ ấy và bắt đầu đếm tiền. Không hiểu sao chỉ với một mớ tiền lẻ mà chúng tôi mua được rất nhiều sữa chua. Thật là hí hửng và vui mừng quá đỗi.

Trên đường về, có một chuyện xảy ra. Đây là  sự kiện mà vì nó tôi vẫn còn nhớ đến ngày hôm nay và qua biết bao nhiêu những biến động trong đời không hiểu vì sao tôi vẫn nhớ. Ký ức tuổi thơ của tôi thỉnh thoảng lại hướng về nó và tự phân tích. Có lẽ, nó không đóng vai trò quan trọng quá nhiều nếu không nhân một ngày như ngày hom nay, khi đọc đến trang thứ mấy chục trong cuốn truyện ngắn của Thiết Ngưng, “Chơi vơi trời chiều” lòng tôi lại thấy xúc động và bồi hồi lần tưởng lại câu chuyện đó.

Chúng tôi trên đường mang sữa chua về, khi đi qua một cái rãnh nhỏ, nước chảy thành dòng và đen kịt, tôi đã lỡ tay để rơi mất một gói sữa chua trắng tinh xuống cái rãnh ấy. Tiếc của và cũng vì đôi chút sợ hãi không đủ sữa cho tất cả mọi người, Tôi nhặt nó lên, từ dòng nước đen kịt đó và lẳng lặng mang về. Con bé bạn cùng đi với tôi chứng kiến hoàn toàn sự việc đó từ đầu đến cuối và hình như nó chẳng có ý kiến gì về chuyện này.

Chúng tôi trở về, lẫn trong đám sữa chua sạch là gói sữa chua bẩn, gói sữa chua đã rơi xuống rãnh và tôi đã nhặt trở lại và coi như không biết gì. Chúng tôi mang về và phân phát cho từng đứa, không hiểu sao lúc ấy, trong tôi, cái ý nghĩ về gói sữa chua bẩn đó cũng không còn tồn tại nữa. Tôi không nghĩ về nó nữa, quên hẳn nó đi cho đến lúc có một con bé trong nhóm kêu đau bụng. Tôi hoảng sợ, ý nghĩ về gói sữa chua bẩn lại quay trở về hành hạ tôi, rằng có lẽ nó ăn phải gói sữa chua đó và bây giờ bị đau bụng chăng? Chính vì mình mà nó bị đau bụng. Ý nghĩ ấy đau đớn đến mức nó không để cho tôi yên, nó quay  đảo và trở đi trở lại cho đến khi tôi ngồi đằng sau xe của mẹ đi qua chợ rau.

Hồi ấy mẹ vẫn còn đi cái xe đạp có cái gác ba ga là chỗ tôi có thể đặt chân vào đó để không sợ bị vướng vào bánh xe. Tôi vẫn còn nhớ loáng thoáng được hình dáng của nó, một cái xe cũ với lớp sơn màu đỏ đã bợt bạt và tróc loang lổ. Tôi ngồi sau mẹ khi mẹ chở tôi đi qua chợ rau và không ngừng suy nghĩ về hành động tội lỗi của mình. Tôi đã không thú tội lúc ấy, tôi đã không đủ dũng cảm để thú nhận với đám con gái lúc đó là chính tôi, chính tôi đã để rơi một gói sữă chua xuống cái rãnh bẩn thỉu ấy và lại nhặt lên mang về cho các bạn ăn.  Tôi hỏi mẹ một cách đầy lo sợ rằng ăn sữa chua bẩn sẽ bị đau bụng chứ. Tôi không còn nhớ mẹ đã trả lời tôi những gì, nhưng sau tất cả, những điều còn đọng lại về cảm giác tội lỗi mình gây ra và sự hãi sợ không thú nhận tội lội ấy vẫn còn ám ảnh lương tâm tôi cho đến bây giờ. Tôi đột nhiên nhớ ra nó, dường như nó không mất đi đâu. Chỉ nằm quanh quẩn đâu đó trong ký ức và chỉ chờ có những ý nghĩ  tương đồng, trong một ngày đầy chán chường và bi đát như ngày hôm nay, nó lại len lỏi tìm đường về.

Ký ức không đi đâu cả, nó thường chơi trò trốn tìm với chúng ta, vì vậy thỉnh thoảng, hãy dành một khoảng thời gian nho nhỏ trong tuần để lục lại, rà soát tâm trí  xem sao. Ký ức dù vui hay buồn đều có thể rất hữu ích với những người làm công việc sáng tạo.

~ by vuongthuy8x on June 1, 2011.

4 Responses to “Kí ức”

  1. Một câu chuyện thú vị

  2. cách kể chuyện thật giống mình, muốn đi thẳng vào mục tiêu mà bị các ngả ký ức khác chen vào, hie,
    ký ức là thứ mà khi mình muốn quên thì ko quên được, khi muốn nhớ lại một chuyện gì thì lại nghĩ mãi ko thấy ra, :),

  3. như mưa mùa hạ vậy. hết mưa rồi lại ráo, lại nắng như điên. đi trên đường lại đầy tiếng la hét loạn xạ. rồi quên, khi nào mưa lại nhớ…
    câu này em vừa commen cho một người bạn xong. Vừa viết xong thì đọc bài này. Em com lại.

  4. comment mà cũng com lại được, tài danh thật, :),

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

 
%d bloggers like this: