Giấc mơ
by Đỗ Hòa
Đêm. Căn phòng tối, im ắng. Ánh sáng ngọn đèn bàn vàng mờ tỏa bóng heo hắt nơi góc bàn đặt cạnh khung cửa sổ, im ỉm đóng.
Một bóng người nhỏ, mái tóc dài ngang lưng, vận chiếc áo cộc tay, vàng đục dưới ánh đèn, cắm cúi làm gì đó trên bàn. Cái dáng nhỏ thỉnh thoảng lại rung lên nhè nhẹ theo động tác tay.
– Cọt, cọt! Có tiếng cựa mình ở chiếc giường phía sau lưng.
Bóng người quay lại. Một cô gái. Trong ánh sáng đèn hắt từ phía sau lưng, không nhìn rõ khuôn mặt. Chỉ thoáng thấy ánh lấp lánh của một đôi mắt rất sáng và ướt.
– Đã khuya lắm rồi. Ngủ đi con! Tiếng người đàn bà mệt mỏi.
– Vâng!
Cô bé quay người lại chiếc bàn, sắp sắp đồ đạc. Cây bút chì, 1 cục tẩy, một bức vẽ bằng nét chì mảnh, hình người con gái có khuôn miệng xinh, nụ cười rạng rỡ. Gập cẩn thận bức tranh cho vào túi cùng với bút chì và cục tẩy, cô bé tắt đèn, lẫm chẫm bước đi trong bóng tối, nằm nhẹ xuống mép giường, cạnh người đàn bà. Căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng quạt máy cũ, kêu ro ro.
***
Sáng sớm. Sạp rau nhỏ góc chợ. Người đàn bà dáng vóc gầy gò, mái tóc đen sờ búi cẩu thả, vài sợi thả xuống chiếc cổ nhỏ, đen, hốc xương cổ lộ rõ sau mỗi cái quay đầu. Trong bộ quần áo thô màu xanh công nhân đầy những vết ố xỉn, loang lổ khắp nơi, người đàn bà lặng lẽ nhúng những bó rau vào xô nước, xếp lên sạp. Cạnh xô nước, một cô bé gái, mái tóc ngang lưng, đeo khẩu trang, mặc chiếc áo nhờ đục, cắm cúi ngồi nhặt lá chân của những mớ rau muống, xếp gọn gẽ bên cạnh thau nước đục ngàu, đầy lá rau dập nát.
– Nhanh tay lên con. Bó chỗ rau cần kia lại cho mẹ rồi còn về học bài!
– Dạ!
Cô bé đứng dậy, xoay ngang người sang đống rau cần bên góc kia của sạp. Khuôn mặt bị chiếc khẩu trang che kín, chỉ thấy đôi mắt, đen, trong và sáng.
***
Mở cánh cửa căn nhà trọ nhỏ. Cô bé bước vào, đi thẳng vào nhà vệ sinh nhỏ nằm cuối góc phòng. Cô cúi mặt, tháo chiếc khẩu trang, treo lên chiếc móc nhựa, rửa tay chân và vã nước lên mặt. Cô bé với chiếc khăn mặt, trở ra phòng. Chiếc khăn che nửa dưới khuôn mặt, lộ đôi mắt sáng.
Cô bé tiến lại chiếc bàn học đặt cạnh cửa sổ, mở chốt, đẩy toang hai cánh cửa. Trên bàn học, một vài cuốn sách giáo khoa lớp 12, nếp sách hơi cũ xếp ngay ngắn. Chiếc giá sách bằng những thanh sắt nhỏ đóng vào tường kê hai chiếc chân nhỏ lên mép ngoài cùng của bàn, hơi nghiêng xộc dưới sức nặng của những cuốn sách và đồ dùng. Đặt chiếc khăn lau mặt xuống góc bàn, cô bé với tay trên tầng cao nhất của giá sách, chiếc túi có bức tranh vẽ bằng nét chì.
Cô ngồi xuống, giở bức tranh. Cầm cây chì, tô lại đường môi của khuôn mặt người con gái trong tranh. Chốc chốc, cô bé lại nhìn lên khung cửa sổ tầng hai của ngôi nhà cao tầng phía đối diện. Khung cửa sổ có chiếc rèm hoa vàng đầy sang trọng. Ở đó, cũng có chiếc bàn học với một người con trai đang ngồi. Cô bé tô đi tô lại nét môi của người con gái trong tranh. Bất chợt, cô đưa tay lên đôi môi mình, môi trên khuyết rộng, méo mó. Giọt nước mắt lăn dài từ đôi mắt sáng, buồn.
***
Tối muộn. Căn phòng nhỏ, ánh sáng đèn neon dịu nhẹ. Trên giường, cô bé và người đàn bà đang nằm. Cả hai cùng nhìn lên trần nhà. Trong đầu cô bé, chập chờn hình ảnh khung cửa sổ có chiếc rèm sang trọng, người thanh niên… Cô bất chợt quay sang, ôm lấy người đàn bà, khẽ hỏi:
– Khi nào thì con có thể phẫu thuật hả mẹ!
– Tiếng người đàn bà thở dài
– Năm nay con 18 tuổi… cô bé thủ thỉ!
– Ngủ đi con!
Cô bé im lặng, quay lại khung cửa sổ đóng im ỉm. Người đàn bà quay lưng lại. Từ khóe mắt hằn những nếp nhăn của bà, những giọt nước mắt chảy dài. Hình ảnh đứa trẻ bị hở hàm ếch chập chờn cùng lời nói của người bác sĩ: 18 tuổi tiến hành phẫu thuật chỉnh hình.
– Ngủ đi con nhé!
– Vâng.
Cô bé nói khẽ, nhắm mắt. Khóe mắt cô, nước mắt cũng chảy. Hình ảnh cô gái có khuôn miệng cười, hình ảnh chàng thanh niên bên khung cửa sổ…
Hết