Nhật ký của linh hồn
by Đình Hải
Hình như có ai đó từng nói: Ánh sáng là linh hồn của một bộ phim. Nếu cái triết lý đó đúng, thì người làm ánh sáng ắt hẳn cũng là linh hồn của đoàn làm phim rồi.
Lãng mạn hóa lên thì nó như thế, nhưng thật ra ngay từ đầu ai cũng biết rằng trời nóng như thế này mà ngồi dưới cái đèn 2000W thì chẳng sung sướng gì. Hơn nữa, đèn đóm cái nào cũng nặng như cùm, vác từ góc nọ sang góc kia kéo theo một đám dây dợ lòng thòng thật không phải việc đơn giản. Công việc tuy vinh quang nhưng lại vất vả, thành ra chẳng ai chịu nhận. Cuối cùng ba kẻ thấp cổ bé họng, hiền lành nhút nhát, tuy tài năng hơn người nhưng lại quá thật thà khiêm tốn không chịu thể hiện nên đã bị cả lớp hè nhau đẩy vào nhóm ánh sáng. Ba kẻ ấy là: Hải Ngây Thơ, Trung Dễ Vỡ và Trang Mong Manh – Ba cựu thành viên của nhóm biên kịch “con sâu cái kiến” vừa mới bị giải thể.
Nhớ buổi đầu họp nhóm, Trung Dễ Vỡ thân phận làm trưởng nhóm, phải đứng ra phổ biến kiến thức về ánh sáng cho anh em. Anh hắng giọng nói:
– “Chúng tha đã yếu về thể lực, nhỏ về thân phận, lại không có kinh nghiệm, vậy muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chúng ta phải cố gắng trang bị cho mình một nền tảng lý thuyết thật vững chắc. Cũng may tôi đã nghiên cứu khá nhiều về thuyết tương đối và thuyết lượng tử nên cũng đỡ lo. Điều tôi sắp nói sau đây rất quan trọng, đề nghị anh em trong nhóm chép vào sổ, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ bỏ ra đọc đi đọc lại một trăm lần cho đến khi khắc cốt ghi tâm thì thôi.”
Anh nghiêm mặt, nói tiếp bằng giọng vô cùng trịnh trọng:
– “Ánh sáng truyền trong chân không với tốc độ 300 nghìn kilomet trên giây, tức là còn nhanh hơn cả xe đua công thức một. Bởi vậy chúng ta phải hết sức thận trọng khi chiếu đèn, tốt nhất là người ta bảo mình chiếu thế nào thì mình chiếu thế ấy, đừng có tự ý chiếu lung tung người ta mắng cho rồi lại nhục. Điểm quan trọng nhất trong lý thuyết về ánh sáng mà anh em phải ghi nhớ, ấy là: Ánh sáng chiếu vào chỗ nào thì chỗ ấy sáng“.
Thành viên nhỏ tuổi nhất nhóm, Trang Mong Manh rụt rè giơ tay hỏi:
– “Thưa trưởng nhóm, vậy có phải chỗ nào không có ánh sáng chiếu vào thì nó tối phải không ạ?”
Trung Dễ Vỡ gật đầu, khen ngợi:
– “Cô Trang tuổi nhỏ nhưng rất sáng ý, sau này chắc chắn sẽ rất có tương lai. Không biết cô đã có người yêu chưa?”
Trong khi Trang Monh Manh bối rối quay đi, trưởng nhóm quay sang Hải Ngây Thơ ân cần dặn:
– “Anh Hải, anh tuy mặt rất già nhưng kinh nghiệm không có, phải học hỏi nhiều nữa thì mới làm được công việc của nhóm ánh sáng. Ngày mai nhóm ánh sáng chưa có việc, đề nghị anh sang tăng cường cho nhóm bốc vác, vừa có công ăn việc làm lại vừa học hỏi thêm kinh nghiệm của người ta!”
Hải Ngây Thơ liền hỏi một cách rất ngây thơ:
– “Thưa, kinh nghiệm của bốc vác thì dùng gì cho ánh sáng ạ?”
Trung Dễ Vỡ dùng thái độ của trưởng nhóm, cau có nói:
– “Tôi là trưởng nhóm hay anh là trưởng nhóm? Tôi bảo anh sang đấy thì anh cứ thế mà sang, đừng có lèm bèm. Tôi ghét nhất là mấy đứa lắm mồm! Đi khênh bàn, khênh giá sách, khênh máy nổ, khênh đô li, tóm lại là ai bảo khênh cái gì thì thì khênh cái đó, mau! Còn cô Trang, cô không có việc gì thì đến giúp mọi người dọn dẹp bối cảnh. Tôi cũng còn phải đi làm thêm bên đạo cụ nữa.”
Thế là nhóm ánh sáng tạm thời tan rã, các thành viên từ trưởng nhóm, phó nhóm đến thành viên chia ra làm chân sai vặt cho các nhóm khác. Công việc tuy vất vả, nhỏ nhoi, tủi nhục nhưng nhóm ánh sáng không hề than vãn câu nào, chỉ kêu khổ thôi. Ai cũng nghĩ tới ngày mai mình điều khiển ánh sáng cho cả một bộ phim, tạo ra những góc chiếu sáng đầy tính nghệ thuật, khiến cho thế giới phải trầm trồ, tự nhiên bao nhiêu mệt nhọc cứ như bay đi hết.
Rồi ngày quay phim chính thức cũng đến. Nhóm ánh sáng tất nhiên là phải đi khuân đèn. Thì ra công việc khuân vác vẫn chưa kết thúc, nhưng dù sao cũng là khiêng đèn, ít gì cũng có liên quan đến chuyên môn của mình, còn đỡ hơn là đi khiêng bàn.
Nhưng khiêng đèn xong lại đến khiêng máy nổ. Ừ thì ánh sáng thì cần điện, mà điện lại liên quan đến máy nổ, khiêng máy nổ cũng là công việc chuyên môn, không vấn đề gì. Thế nhưng máy nổ lại phải chạy bằng xăng, thế là nhóm ánh sáng lại cử thành viên đi mua xăng. Mua xăng xong về đến nhà thì đèn đóm người ta đã lắp lên hết, bật tắt thế nào, chiếu sáng ra sao người ta nhận cả, không cho mấy đứa tay mơ sờ vào. Nhóm ánh sáng còn mỗi việc là đến khi nào cần chuyển đèn thì chạy ra chuyển cho người ta. Một thằng “vác” đèn, một thằng “bốc” dây, quanh đi quẩn lại vẫn là bốc vác.
Nhưng, nhóm bốc vác, à quên nhóm ánh sáng tuy làm việc tay chân nhưng vẫn dùng trí tuệ của mình để lo lắng cho công việc chiếu sáng, đặc biệt là trưởng nhóm Trung Dễ Vỡ, anh rất hay lo xa.
Vừa mới giăng đèn ra, chưa kịp quay cảnh nào, diễn viên vẫn trong quá trình làm quen với công việc, anh Trung bất chợt nói: “Đèn nhiều thế này không khéo quá tải, cháy cái thì toi.” Anh vừa dứt lời thì đèn phụt tắt tối om, mọi người rú lên, mùi nhựa cháy khét lẹt nồng nặc tỏa ra. Đoàn làm phim lại phải dừng mấy tiếng để đợi sửa điện.
Nhìn thấy trời nắng chang chang, Trung Dễ Vỡ lẩm bẩm: “Giờ mà mưa xuống một cái thì tối mò”. Anh vừa dứt lời thì bầu trời sầm lại, rồi mưa xuống như trút nước, cả đoàn lao đao chống mưa.
Đến tối mưa tạnh, mọi người đang hồ hởi mừng vui, cho rằng hôm nay mưa to thế thì làm gì còn nước mà mưa, ngày mai chắc chắn sẽ đẹp trời. Nhưng với bản tính lo xa của mình, anh Trung vẫn cảnh tỉnh mọi người: – ‘Đừng lạc quan vội, có khi mai vẫn mưa ấy chứ.” Quả nhiên hôm sau tỉnh dậy, đoàn làm phim thấy mưa mù giời mù đất. Mọi người lướt thướt đội mưa đi làm, vất vả chống mưa.
Nắng mưa là việc của giời, tất nhiên, nhưng với những người có tinh thần trách nhiệm như chúng tôi thì việc mặt trời không chịu chiếu sáng cũng thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng tôi. Việc chiếu đèn đã có người khác lo, bởi vậy ba thành viên vừa thay phiên nhau vác đèn vừa nằm vắt tay lên trán lo lắng. Thậm chí, anh Hải Ngây Thơ mấy bữa liền không ăn được cơm, vừa lo lắng vừa căng thẳng, sang đến ngày thứ hai thì anh không trụ nổi nữa, lăn ra ngủ mê mệt. Khi anh ngủ dậy thì phim đã quay xong, trời cũng tạnh mưa.
Nhóm ánh sáng nắm tay nhau nhìn hoàng hôn, mắt ai cũng ươn ướt vì xúc động trước thành quả của mấy ngày lao động vất vả. Rồi họ quay lại, hòa chung niềm vui với mọi người.