Bệnh viện 939

by Trần Trà

Nhân vật:

–          Người phụ nữ trung niên khoảng 55-60 tuổi _ mẹ vợ, là bác sĩ sản khoa, chuyên giúp chữa vô sinh, mở 1 phòng khám tư ở nhà

–          Người phụ nữ tầm 25 tuổi _ con gái

–          Người chồng tầm 30 tuổi

Toàn cảnh là một căn biệt thự cổ, màu trắng, hẻo lánh. Cận cảnh đi vào trong căn biệt thự, vào trong nhà, 1 gian phía sau nhà chính, trong buồng, cảnh người này đến, cảnh người khác đi, có lúc là phụ nữ, có lúc là cặp nam nữ đến nói chuyện với 1 người phụ nữ trung niên, có lúc họ khóc (đi 1 mình), có lúc họ cười nói dúi quà cám ơn (bế theo con nhỏ) và ra về. Tiếng trẻ con khóc, tiếng trẻ con cười, hoà lẫn… Ngôi nhà lùi dần ra xa, toàn cảnh, hình ảnh nhạt nhoà….

Bệnh viện 939 là bệnh viện hy vọng. Mọi người vẫn gọi như vậy. Đó là một căn biệt thự cổ, có một người phụ nữ ngoại tứ tuần, bà là thầy thuốc, bà tự mở một phòng khám tại nhà. Những sản phụ vô sinh đến đây, đều được bà giúp thụ tinh thành công, bằng 1 cách nào đó, bằng một thứ thuốc nào đó… Thông thường, các sản phụ đều mong có con trai, và họ đều toại nguyện. Họ hạnh phúc, bà bác sĩ ấy hạnh phúc, nhưng không ai biết, mặt trái của hạnh phúc ấy, là gì…

  1. Trong phòng bệnh, nhà 939, ngoài trời là đêm đen, dưới ánh đèn đỏ, một sản phụ đang đau đẻ. Cô hét lớn, cô quằn quại trên giường. Cô gào lên: “Mẹ ơi con đau chết mất”. Người đàn bà đáp:” Thở đều và cố rặn đi, uống thuốc rồi không sao đâu. Cả trăm ca mẹ làm, nào có sai sót gì. Thở đi, thở đi…”. Có tiếng sấm đùm đoàm, gió thổi làm cánh cửa chớp va vào nhau đồm độp.
  2. Tiếng khóc trẻ con. Ngoài trời mưa tầm tã. Cô con dâu nằm lả đi trên giường, nhịp thở gấp gáp trở lại đều dần và chậm lại. Cô đẻ sinh đôi, một trai một gái. Đứa con trai kháu khỉnh, đứa con gái xấu xí, quái dị. Đứa con gái là quái thai. Đứa con trai khóc to, đứa con gái không khóc, nó có vẻ thở khó. Cô con gái có ý nhổm dậy nhìn 2 đứa trẻ, bà mẹ thấy đứa bé gái thoi thóp khó thở, thông thường bà sẽ túm 2 chân của nó và dốc ngược lên, vỗ và xoa nhẹ người nó để giúp nó thở, nhưng bà không làm thế, bà chần chừ, rồi để nó nằm đấy, cô con gái không biết điều ấy. Bà đưa đứa bé trai ra chậu tắm, khi quay trở lại, đứa bé gái đã ngừng thở. Cô con gái hoảng loạn, sợ hãi, lo lắng không biết sẽ làm thế nào, bà mẹ sắc mặt sa sầm, rồi bình tĩnh lại, bà nói, để mẹ chôn đứa bé, sẽ không ai biết chuyện này hết. Tiếng con bé osin vọng vào từ sau cửa: Bà ơi cháu mang nước vào cho cô được chưa ạ. Bà quát nó: Ko cần, tí nữa rồi tôi gọi.
  3. Sấm và chớp. Đêm đen, mưa tầm tã, bà mặc cho bé gái một chiếc áo bé xíu màu hồng, và đeo cho bé một cái lắc bằng bạc. Bà đào đất dưới gốc cây thị to ngoài vườn, phía sân sau, bà chôn đứa bé gái xuống sâu dưới nhiều tầng đất một cách cẩn thận. Bà vừa lấp đất vừa khóc, bà lẩm bẩm “Bà xin lỗi, Vũ đừng trách bà nhé”. Tiếng mưa rào rào át đi tiếng khóc thảm thiết.
  4. 5 năm sau…

Bà mẹ và cô con gái bước xuống ô tô, họ dừng lại ở một cửa tiệm để mua bánh sinh nhật. Hôm ấy là sinh nhật bé Phong tròn 5 tuổi. Bà mẹ vào mua, cô con gái đứng ngoài chọn nến. Cô ngước lên thì bắt gặp 1 ánh mắt nhìn, một người đàn bà trạc 50 tuổi đang chừng chừng nhìn vào cô, cô quay đi, khi nhìn lại cô vẫn thấy bà bà chăm chú nhìn mình. Rồi bà ta nói: Này cô gái, nốt ruồi trên mặt cô sáng lắm, nhà cô sắp có đại hạn, hạn tử đấy, mà khéo chừng lại rơi vào cô. Tôi không chắc, nhưng mà cô nên cẩn thận. Cô bàng hoàng, chưa kịp định thần thì bà mẹ vỗ vai bảo: Mua xong rồi, về đi con. Cô giật mình, nhìn lại thì chẳng thấy người đàn bà kia đâu cả. Hai mẹ con lên xe trở về.

  1. Sân trước căn biệt thự 939 đầy khách, trẻ con chạy vòng quanh sân, bé Phong cũng đang chạy quanh chơi cùng các bạn. Nó khát nước, nó chạy vào bếp. Khi chạy ngang qua cửa sổ phòng bếp, nó thấy con cá vàng nhỏ trong bể mà nó nuôi, đang bơi ngửa. Nó dừng lại nhìn chừng chừng. Cô osin đi lại chỗ nó, chép miệng, bảo nó, không hiểu vì sao lại thế, xong cô đưa cho nó cái hộp diêm, bảo nó đem chôn con cá ra sau vườn đi, để nó được mau hoá kiếp.
  2. Sân sau vườn, dưới gốc thị, thằng bé ngồi thụp xuống bên gốc thị, nó quan sát. No thấy có 1 que hương đang cắm ở đấy, que hương như mới được châm gần đây. Nó dung tay dựt que hương lên, để sang 1 bên và bắt đầu dung tay đào đất. Nó hỳ hục đào, nó thấy có gì đó sang loáng, nó thấy 1 chiếc lắc bạc. Nó đang dơ cái vòng lên quan sát thì nghe tiếng mẹ và bà gọi nó. Nó nhét cái vòng vào túi, đặt vội hộp diêm xuống rồi lấp đất lên 1 cách qua loa. Nó chạy vào nhà. Đằng sau, cây thị xanh mướt đu đưa, xào xạc.
  3. Bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn. Ai ai cũng nói cười. Bố bé Phong _ anh con rể, là người có chức sắc, mặc bộ complex đắt tiền, đang chúc rượu 1 nhóm người ăn mặc lịch sự khác. Anh thì thầm vào tai cô vợ mình đang đứng bên cạnh (mẹ bé phong) vào bếp mang thêm cái gì đó ra. Cô lật đật chạy vào bếp hỏi ôsin túi hoa quả để đâu, nó trả lời sang bà mua hoa quả, để nó hỏi bà.
  4. Bà mẹ đang ở sân sau, bà ngồi cạnh gốc cây. Bà cắm lại cây hương. Bà thì thào: chúc mừng sinh nhật bé Vũ của bà 5 tuổi. Bất giác tiếng đứa con gái gọi bà làm bà giật mình. Bà gọi với: Mẹ vào đây. Bà đứng dậy, vội vã bước . Đột nhiên bà dừng lại, bà cảm giác như có ai đang theo dõi, bà ngoái lại nhìn, không có ai, chỉ có sân nắng, và cây thị xào xạc. Bà rảo bước đi vội vào nhà.
  5. Tối hôm đó, cô con gái tắm cho Phong trong phòng tắm. Ở ngoài phòng, bà mẹ nhặt đồ bẩn vứt dưới sàn treo lên móc. Khi bà nhặt chiếc quần của thằng bé lên, chiếc lắc rơi ra. Bà nhặt lên và sững sờ khi nhận ra chiếc vòng năm xưa. Bà choáng váng. Cô con gái gọi với ra, nhờ lấy hộ quần áo cho Phong, bà giật mình, không nói gì, lẳng lặng đi ra ngoài.
  6. Đêm, trong phòng thờ, bà mẹ ngồi tụng kinh. Trong phòng chỉ có ánh đèn đỏ leo lắt từ bàn thờ và vài ba cây nến. Đột nhiên gió thổi lớn qua cửa sổ, bà giật mình dừng lại, với tay lấy lọ thuốc, bà uống 2 viên thuốc, rồi bà vội đứng dậy ra khép cánh cửa chớp lại chặt hơn. Ngoài cửa ra vào phòng, có ánh mắt nhìn đang lặng lẽ theo dõi bà. Trong phòng ánh nến leo lét, bà ngồi lại vào chỗ, tiếp tục lần tràng hạt…
  7. Một buổi sớm, sau khi con rể đã đi làm, bà cùng con gái đi chùa làm lễ giải hạn đầu xuân. Ở sân đình, có la liệt các con nhang đệ tử đã đến từ sớm. Họ đang ngồi chờ đến giờ làm lễ. Ở góc sân, những người phụ giúp đang mang những lồng chim phóng sinh ra đàn. Một lồng chim bị đổ, cửa lồng bị bật ra, bọn chim nháo nhác đè lên nhau bị xô ra ngoài. Anh giúp việc nhặt chúng một cách vội vã nhét lại vào lồng, rồi tất bật mang chiếc lồng đi.
  8. Thầy làm lễ, chim phóng sinh được thả. Hai mẹ con quỳ thành khẩn trong đám con nhang đệ tử. Bất chợt, cô thấy có 1 con chim sà xuống gốc cây cạnh chỗ cô ngồi, nó đi tập tễnh, có vẻ như bị gẫy chân.
  9. Kết thúc buổi lễ, bà mẹ và cô con gái đứng đợi để được gặp thầy. Họ xen vào một đám người đang trao đổi với thầy. Thầy nói, mỗi năm đều thả chim, năm nào có chim rơi xuống là có người không qua khỏi., là không giải được hạn, tôi mà dâng sớ, sớ nào bề trên không nhận mà bị trả lại là biết ngay. Nói chung để nói sâu hơn thì phải về điện, soi ra thì biết cụ thể được. Bà mẹ đứng nghe chăm chú, chợt quay sang thì không thấy con gái mình đâu nữa.
  10. Cô con gái mặt tái mét, hớt hải chạy ra chỗ ban nãy ngồi, trong đầu cô văng vẳng lời người đàn bà lạ mặt nói cách đây ít lâu, về việc gia đình sắp có đại hoạ. Cô tìm dưới gốc cây, chỗ con chim tập tễnh cô thấy lúc nãy. Con chim đã biến mất. Xung quanh cô người qua người lại, mọi thứ nhoè đi, tim cô đập nhanh và mồ hôi vã ra. Cô có linh cảm không lành. Bà mẹ đứng cạnh gọi cô. Cô chợt tỉnh, bang hoàng nhìn mẹ.
  11. Mấy hôm sau, bé Phong ốm. Nó sốt, không chịu ăn. Đưa đi viện người ta nói có triệu chứng ung thư vòm họng, nhưng cũng chưa rõ, phải đợi xét nghiệm. Bà mẹ chới với xuýt ngã. Bà ngồi xuống ghế, lấy trong túi ra lọ thuốc uống vội 2 viên. Cả nhà vô cùng lo lắng. Bà mẹ ngày đêm tụng kinh, cô con gái thì hoảng loạn ngơ ngơ ngẩn ngẩn chăm sóc con.
  12. Bà mẹ được mách cho 1 chỗ gọi hồn. Hai mẹ con đi gọi hồn, xem bói. Trong 1 căn phòng, có nến, không gian u ám, thầy bói nói gia đình có người âm đang ở trong nhà, chính là con gái cô. Nó vẫn ở đấy, chưa từng dời đi, chưa từng xa cô. Nhưng gọi nó không chịu lên, nó bảo nó bận. Nó bảo về nhà rồi gặp.
  13. Hai mẹ con lững thững đi bộ trên con đường vắng người, không nói với nhau câu nào. Chợt cô con gái hỏi mẹ về chuyện ngày xưa. Bà úp mở, lời qua lại, cô gào lên với bà. Bà nói mộ phần được chon ở dưới gốc cây, cũng chẳng có lễ nghi gì cả.
  14. Về đến nhà, con rể đi làm, họ gọi osin, nhưng không thấy ai trả lời, osin đi chợ. Hai mẹ con chạy ra sân sau  nhà, đào bới gốc cây lên. Đào sâu đến đâu cũng không thấy gì. Hai người ngồi thừ xuống, họ cãi vã nhau.
  15. Tối, bên mâm cơm chỉ có anh con rể và cô con gái. Osin đang dọn cơm. Cô con gái hỏi mẹ tôi đâu, osin trả lời bà đang ở phòng thờ, bảo mệt không ăn. Anh con rể nói, thế thì cứ ăn trước, chờ đợi làm gì, mệt. Cô con gái nhu nhược len lét nghe theo chồng, bữa cơm diễn ra lặng lẽ.
  16. Đêm, trong phòng ngủ của 2 người. Cô vừa tắm xong, cô uống 1 cốc nước gì đó lớn. Anh chồng đè cô vợ ra ân ái. Khi mọi thứ đang diễn ra thì cô chợt thấy có 1 cái bong trắng, nhỏ bé, đi lướt qua cửa phòng. Cô hơi đẩy anh chồng ra. Cô để ý kỹ hơn, thì bất ngờ cô thấy 1 cái bong trắng đứng ở trước cửa ra vào, đang hé mắt nhìn qua khe cửa khép hờ cửa phòng ngủ. Cô đẩy mạnh anh chồng ra, hoảng loạn. Cô la hét. Anh chồng mất hứng, họ cãi vã, rồi anh bỏ ra ngoài vào phòng làm việc. Cô chạy ra khỏi phòng. Hành lang tối và heo hút, trăng sang, soi qua cửa sổ.
  17. Trong phòng thờ, bà nội ngồi tụng kinh. Trước mặt bà có 3 cây nến, và 1 cái đĩa. Trên đĩa là chiếc lắc bạc mà bà đã đeo vào chân bé gái năm xưa. Cửa ra vào cót két, bà dừng lại, cửa lại cót két. Bà quát, ai đấy. Cửa từ từ bị đẩy ra. Cháu trai của bà, bé Phong đang dụi mắt đi vào phòng. Nó ngồi vào long bà, bà hỏi nó sao chưa đi ngủ. Nó đáp: cháu đã ngủ rồi, nhưng em í cứ rủ cháu vào đây chơi với bà, em í sợ bà giận. “Em nào?”, “Em Vũ, bà đặt tên cho em í thế mà.. em í đang đứng góc phòng kia kìa, em í bảo em í nhớ bà lắm, ngày nào cũng thấy bà ngồi tụng kinh, nhưng không dám vào, chỉ dám đứng nhìn từ xa thôi”. Người bà rung mình, bà nhìn quanh, cửa sổ gió vi vu, cây xào xạc. Đứa cháu trai đứng dậy, nói, thôi cháu về phòng ngủ đây, em í bảo tự em í ở đây cũng được.
  18. Đứa cháu đi ra khỏi phòng, đóng cửa. Trong phòng chỉ có ánh trăng rọi vào và nến. Bất giác, có tiếng động lanh canh trong phòng. Chiếc đĩa đựng chiếc lắc như vừa bị ai đá vào, lanh canh đập xuống sàn. Bà giật mình vì gió ở cửa sổ thổi vào. Bà đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Sau lưng bà là một cô bé mặc chiếc váy màu hồng không rõ mặt đứng nhìn theo, và biến mất sau cánh cửa khép.
  19. Sáng, bà mẹ đi mua hoa quả về. Bà lớn tiếng gọi osin, không thấy trả lời, bà quát lớn, rằng thuốc men của tao mà không chuẩn bị gì hết. Bà bước vào phòng khách, thì thấy 1 bé gái mặc 1 cái váy hơi lem nhem đang ngồi đấy. Bà lớn tiếng hỏi cháu con nhà ai. Nó nói nó đợi cô osin. Bà đặt làn hoa quả lên bàn, nói lớn, cháu là thế nào với osin, chết thật, con này láo, dạo này còn cho cả người lạ vào trong nhà..v..v… Nói đến đây, bà đặt làn hoa quả lên bàn. Bà giật mình khi nhìn kỹ con bé và làm đổ làn hoa quả. Bà vội cúi xuống nhặt, bà nhìn kỹ đôi chân con bé. Đôi chân bẩn thỉu đầy đất cát, cổ chân có đeo chiếc lắc bạc. Bà ngửng lên, nó đứng sấp bong nắng. Bà chỉ thấy nó đang cười, 1 điệu cười man rợ với hàm răng lởm chởm của trẻ đang thay răng. Bà ngã ngửa ra sau, trong tai bà những âm thanh lung nhùng. Bà với vội lên mặt bàn tìm lọ thuốc, bà lôi vội 2 viên thuốc ra nuốt. Bà thở hổn hển, khi trấn tĩnh lại, bà nhìn quanh quất. Không có ai, làn hoa quả rơi vương vãi trên sàn.
  20. Tối, bữa cơm gia đình diễn ra trong im lặng. Bà mẹ không ăn cơm, vẫn ngồi tụng kinh. Con rể và cô con gái vẫn ăn cơm trong lặng lẽ, osin phục vụ. Bé Phong ngồi nghịch bát cơm không ăn,nó cứ xúc thìa cơm rồi thả vào không trung, rồi lại rơi đầy ra sàn. Nó tự nói chuyện một mình. Nó bị bố nó quát. Nó khóc. Cô vợ dỗ dành, nó nghịch và làm vương vãi thức ăn ra bàn. Anh chồng quát to hơn, nó khóc, nó hét, nó cứ hét. Cô vợ dỗ, anh chồng quát cả cô, rồi đủ thứ chuyện lời qua lời lại. Cô vợ vừa khóc vừa lau miệng cho con. Đứa con thì vẫn cứ phá. Anh con rể có nói gì đó, có tí chê bai cô vợ nhạt nhẽo vô tích sự, có ý xúc xiểm cả bà mẹ. Lời qua lời lại, cô quát lên, cô hét lên. Hai người đập đổ mâm cơm. Cô không chịu đựng như mọi khi. Anh chồng gạt mâm cơm và bỏ ra ngoài. Cô vợ ôm con khóc. Đứa con vẫn nói nhảm về em Vũ, cô bảo nó đừng nói nữa. Nó vẫn tiếp tục, cô quát nó mày im đi, ai nhồi nhét vào đầu mày những thứ này. Nó bảo bà đặt tên cho em như thế, bà cũng gặp Vũ rồi.
  21. Cô con gái chạy xồng xộc lên phòng thờ. Cô đẩy cửa, cô la hét với mẹ cô, bà vẫn tụng kinh. Cô hất đổ mấy cây  nến, cô cầm chiếc lắc chân vứt qua cửa sổ xuống sân. Hai mẹ con cãi nhau, xong cô la hét, bà mẹ uống thuốc. Cô chạy lên phòng đập phá, cô hoảng loạn. Cô uống 1 cốc nước an thần mà đêm nào cũng uống trước khi đi ngủ, rồi cô ném cái cốc. Cô khóc. Căn nhà đầy những tiếng động khó nghe tràn vào trong đêm.
  22. Đêm tối, trong giấc ngủ. Cô có cảm giác ai đó đang vuốt tóc mình, một bàn tay mềm mại. Cô mơ mơ tỉnh tỉnh chỉ thấy bong dáng nhoè nhoẹt. Một hình dáng của 1 người con gái, mặc chiếc váy hồng, quỳ bên cạnh giường của cô, vuốt tóc cô. Rồi cái bong ấy đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Cô lại mơ mơ tỉnh tỉnh chìm vào giấc ngủ.
  23. Sáng hôm sau cô nghe tiếng la hét, cô chạy xuống thì thấy osin đang đứng trước cửa phòng thờ. Cô chạy vào thì thấy mẹ cô treo cổ tự tử. Ở dưới sàn là chiếc lắc bạc trắng.
  24. Cô phát điên, cô dở cười dở khóc. Cô cười lớn, hò hét.
  25. Xe cứu thương đỗ trước số nhà 939, cô được dẫn lên xe đưa vào trại tâm thần cô ngoái nhìn lên căn nhà. Anh chồng đứng bên cửa sổ nhìn theo.
  26. Cô osin đẩy cửa bước vào phòng làm việc của anh con rể. Cô ta bưng cho anh 1 cốc nước đầy, osin mặc chiếc váy của cô chủ. Cô ta quàng tay qua vai anh chồng, vuốt tóc anh. Cô nói, từ nay em sẽ chăm sóc anh. Anh chồng không nói gì, để mặc osin như vậy.
  27. { Hình ảnh quá khứ: Sấm chớp, bà mẹ già đang hỳ hục đào đất trong mưa, osin đứng dưới hiên nhà, nó lén lút trông thấy. Những ngày sau, chính osin đã đào đất lên và lấy cái lắc bạc. Chính ánh mắt theo dõi phòng thờ khi bà tụng kinh buổi tối là osin, và cũng chính osin đã tráo thuốc của bà và cô con gái thành thuốc kích thích thần kinh gây ảo giác }.
  28. Cô osin ngồi lên lòng ông chồng và vuốt ve. Phía sau cánh cửa phòng làm việc, một bé gái chừng 5 tuổi đứng cạnh bé Phong, 2 đứa đứng nhìn chừng chừng qua khe cửa phòng làm việc.
  29. Mọi thứ tối đen.

Hết

~ by Chun on May 19, 2011.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

 
%d bloggers like this: