Mẹ, con và bác sĩ

by Hương Nguyễn

Hành lang bệnh viện dài và hẹp, ko có cửa sổ, chỉ có 2 bóng đèn tỏa ra thứ ánh sáng trắng bềnh bệnh, la liệt người đứng, ngồi. Tiếng trò chuyện lào xào, tiếng rên khe khẽ, tiếng khóc ọ ẹ, tiếng giầy cao gót trên nền đá hoa, lúc xa lúc gần, tiếng bánh xe kéo đựng thuốc của y tá lọc xọc, ken két.

Hai người đàn bà ngồi quay vào nhau trò chuyện, chân co trên ghế, một người liên tục quạt phành phạch bằng chiếc quạt giấy trên tay. Cạnh đó một người đàn ông chừng 50, da đen đúa, tóc hoa râm, gương mặt khắc khổ, mồ hôi lấm tấm quanh mặt. Ông cúi đầu, mắt nhìn vào hư không, bàn tay nhăn nheo (ngón tay ngắn ngủn, bèn bẹt, móng tay ố vàng) đặt trên vai đứa bé chừng 10 tuổi nằm gối dầu trên đùi ông, mắt nhắm thiêm thiếp, chân co quắp trên chiếc ghế bên cạnh, cẳng chân đầy nốt thâm, vết côn trùng đốt, bàn chân bẩn thỉu. Cạnh đó, một người đàn bà da vàng ệch, mặt cau có, thỉnh thoảng cầm quyển sổ quạt phe phẩy rồi lại ngồi bất động. Phía đối diện, không có ghế, 4 người lớn, 1 trẻ con ngồi lê la dưới đất. Tất cả trông đều bẩn thỉu, mệt mỏi & nóng nực. Cách đám đông một quãng, 1 người phụ nữ tầm 30, tóc buộc túm đằng sau, vài sợi lòa xòa trước trán, quần áo xộc xệch đứng dựa lưng vào tường, bên hông cắp đứa bé trai chừng 3 tuổi, gục đầu vào vai mẹ ngủ thiêm thiếp, thỉnh thoảng đứa bé nhăn mặt, ọ ẹ mấy tiếng, nấc lên rồi lại thiếp đi. 1 nữ y tá tiến lại gần, nói j đó với người phụ nữ. Nữ y tá đi trước, người phụ nữ cắp đứa trẻ lếch thếch theo sau. Đến gần cuối hành lang, y tá mở cửa 1 căn phòng, người phụ nữ đi vào.

2.       Người phụ nữ bước vào, khẽ đưa mắt quan sát căn phòng nhỏ sạch sẽ, tràn ngập ánh mặt trời. Quạt máy chạy êm ru, gió mát làm người phụ nữ khẽ rùng mình. Không còn âm thanh gì khác ngoài tiếng thở đều đều của đứa trẻ trên vai.

– Ngồi đi!

Giọng đàn ông nhẹ & ấm vang lên. Người phụ nữ quay về phía phát ra tiếng nói, bất giác sững người, mắt hơi nheo lại vì chói. Cạnh chiếc bàn bên cửa sổ, một bác sĩ còn khá trẻ, đeo kính trắng, ngồi thẳng lưng, đầu cúi nhẹ, những ngón tay dài & đẹp đag cầm bút viết nhanh như lướt nhẹ tay trên tờ giấy. Ánh sáng từ cửa sổ xuyên qua áo blouse trắng trông như 1 vầng hào quang phủ trên đôi vai rộng & tấm lưng to lớn. Vị bác sĩ trẻ ngẩng đầu, lặp lại = chất giọng ấm: – chị ngồi đi!

3.       Phòng bệnh sáng sủa. 1 chiếc quạt trần cũ kỹ, cánh quạt quay nặng nề trên đầu. 8 chiếc giường bệnh kê san sát, chia thành 2 dãy song song, ở giữa có lối đi. Giường bệnh = sắt, màu xám cũ kỹ, đôi chỗ gỉ sét. Ga trải giường trắng đục. Trên mỗi chiếc giường có 1 đứa trẻ. 1 đứa đang ngồi, mếu máo, nước mắt chảy vòng quanh, gương mặt lem nhem nc mũi & nc mắt. Người mẹ trẻ chừng 20 ngồi cạnh, cầm khăn lau cánh tay cho con. Những đứa trẻ ở giường khác đều đang nằm, đứa co đứa duỗi, đứa nhắm mắt thiêm thiếp, đứa mở mắt lờ đờ. Quanh giường bố hoặc mẹ bệnh nhân, người đứng người ngồi, có người nằm cạnh con, tất cả trông đều mệt mỏi. Giường cạnh cửa sổ, sát tường, người phụ nữ ngồi nơi mép giường, tay xoa nhẹ trán con. Thằng bé nằm ngủ say sưa, mắt nhắm nghiền, yên ổn. Giường đối diện, đứa bé tầm 5 tuổi, chân bó bột, mắt nhắm hờ, mồ hôi rịn quanh trán. Nó nằm không yên, thân hình thỉnh thoảng lại giật lên mấy cái khe khẽ, gương mặt nhăn nhó, có vẻ đau đớn. Người cha ngồi cạnh lo lắng, bàn tay xương xẩu với n~ đốt ngón tay to vặn vẹo, vỗ nhè nhẹ vào vai con. Cửa mở, bác sĩ trẻ cao lớn bước vào, áo blouse trắng tinh, chân sải những bước dài, nhanh & nhẹ như cơn gió, theo sau là người y tá đẩy 1 xe thuốc. Người nhà bệnh nhân đứng cả dậy, gương mặt như dãn ra hơn. Những sợi tóc mai của người phụ nữ bay nhè nhẹ. Đứa trẻ đang ngồi ngưng khóc, tròn mắt nhìn lên. Bác sĩ đến bên giường nó, đặt bàn tay to lớn lên trán đứa bé, sờ nắn bụng nó nhè nhẹ, trao đổi rất nhỏ với người mẹ & nữ y tá. Lần lượt, BS đến từng giường bệnh, chạm vào từng đứa trẻ = cử chỉ dịu dàng, trao đổi với người nhà = giọng nhẹ nhàng từ tốn. Đến lượt đứa chân bó bột, BS dừng lại lâu hơn, xoay nó nằm nghiêng sang 1 bên, động tác nhẹ & dứt khoát, lấy ống nghe từ trong túi, luồn vào lưng nó, chăm chú lắng nghe. Bsi (quay sang nói với y tá): “cho giảm đau đi!”. Nữ y tá nhanh nhẹn chuẩn bị thuốc, bơm vào kim tiêm. Bác sĩ đã đi tiếp đến bên giường bệnh của con trai nhân vật nữ chính, đứng quay mặt vào giường, lưng quay ra cửa sổ. Người phụ nữ ngước nhìn, ánh sáng từ của sổ phía sau BS khiến chị ta nheo mắt lại vì chói. Chị cúi xuống, nhìn bàn tay với những ngón dài đang đặt trên trán đứa trẻ. Bên tai chị, giọng nhẹ và ấm:

– Đêm qua cháu còn sốt nữa ko?

Chị lắc đầu, mắt vẫn ko dám nhìn lên.

BS: – Mai xuất viện được rồi!

Chị ngước lên lần nữa rồi lại vội cúi xuống vì chói, lướt qua trước mắt chị, ánh mắt như đang cười, dịu dàng của vị BS trẻ. Bsi quay ra, rời khỏi phòng bệnh, nhanh nhẹn như lúc bước vào, theo sau là người y ta đẩy xe thuốc lạch cạch. Cửa đóng, căn phòng trở lại yên tĩnh, những gương mặt lo lắng có phần giãn ra, đứa trẻ chân bó bột đã ngủ yên, mặt ko còn vẻ đau đớn nữa.

4.       Trong căn bếp tối, đồ đạc ngổn ngang, có tiếng cháo sôi lục bục khe khẽ, người phụ nữ ngồi bần thần. Có tiếng trẻ con gọi “mẹ ơi” yếu ớt. Người phụ nữ đứng dậy, múc ít cháo vào cái bát, bóc 2 viên thuốc ra khỏi vỉ, nắm trong tay rồi bê bát cháo ra khỏi bếp, bước lên cầu thang gỗ hẹp. Ngang qua tấm gương treo tường, chị dừng lại giây lát liếc vội bóng mình trong gương rồi nhanh chóng bước tiếp.

5.       Trong căn phòng nhỏ sáng sủa của bác sĩ, người phụ nữ mặc chiếc váy hoa nhẹ nhàng, gương mặt mộc, tóc để xõa, mắt không nhìn thẳng vào vị bác sĩ ngồi đối diện mà hơi cụp xuống, nhìn vào những ngón tay dài đang cầm bút của bác sĩ.

Bác sĩ (giọng nhẹ, ấm & từ tốn):

– Cháu bé khỏe hẳn rồi, không phải khám lại nữa đâu. Tôi đã bảo chị từ lần trước, sao lại đến nữa làm gì?

Người phụ nữ không nói, cũng không nhìn lên, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc vào mang tai.

Bác sĩ viết gì đó trên giấy, xé giấy khỏi tập, đưa người phụ nữ:

– Đây là đơn thuốc bổ, cho cháu bồi dưỡng thêm thôi nhé.

Người phụ nữ đưa tay đón lấy tờ giấy từ tay bác sĩ. Ngón tay chị chạm nhẹ vào ngón tay dài tuyệt đẹp của BS. Anh buông tay ra rất nhanh. Chị chập rãi thu tay về. Đứa trẻ ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế có bánh xe bên cạnh, đang bận rộn xoay vòng quanh.

6.       Hành lang bệnh viện, người phụ nữ mặc váy hoa, trang điểm nhẹ, mái tóc buông xõa trên vai, đứa trẻ chị bế trên tay đag nghịch ngợm 1 lọn tóc của mẹ. Chị đứng dựa vào tường, mắt nhìn về phía cửa căn phòng quen thuộc đóng kín. Cửa mở, một nữ y tá đi ra. Mắt người phụ nữ thoáng một tia vui mừng, tiến lại phía người y tá. Y tá khoát tay ra hiệu cho chị đi về hướng ngược lại. Người phụ nữ dừng bước, nét mặt ngạc nhiên:

– Tôi đến gặp bác sĩ!

Y tá:

– Chị bế cháu sang bên này tôi lau vết thương cho.

Người phụ nữ:

– Cho tôi gặp bác sĩ!

Y tá, 1 tay đỡ lưng người phụ nữ, đẩy nhẹ nhưng dứt khoát, hướng cho chị ta đi về phía mình muốn:

– Bác sĩ dặn tôi băng vết thương cho cháu. Chỉ là vết rách ngoài da. Chúng tôi xử lý được. Chị yên tâm.

Người phụ nữ đi ngoái lại phía căn phòng bác sĩ, giọng hơi lạc đi, nói như cầu xin:

– Tôi phải gặp bác sĩ.

Y tá giọng nhẹ nhàng nhg lạnh lùng:

– Cả viện này chỉ có một bác sĩ nhi. Bệnh nhân thì đông, ai cũng như chị, tuần nào cũng đưa con đến đòi gặp bác sĩ, chúng tôi làm sao giải quyết được. Trẻ con nghịch ngợm trầy xước là chuyện thường. Chị cứ mua sẵn bông băng về, lần sau tự xử lý ở nhà. Từ nay bác sĩ chỉ tiếp những ca nặng thôi.

7.       Đêm tối, trong căn bếp, người đàn bà ngồi bất động, đôi mắt mở to nhìn vào bóng đêm. Đột nhiên, chị đứng lên 1 cách dứt khoát, mở tủ bếp dưới chân, lấy hộp sữa. Chị múc từng thìa sữa bột vào cốc thủy tinh, rót nước nóng từ ấm, dùng thìa khuấy nhẹ cho sữa tan hết. Khói bốc lên từ cốc sữa. Chị chế thêm nước nguội. Đưa lên miệng nhấp thử. Hơi nhăn mặt vì nóng, chị thổi nhè nhẹ  cho sữa nguội bớt, tay vẫn đều đều khuấy chiếc thìa trong cốc. Chầm chậm, chị đặt cốc sữa trên thành bếp, mở tủ bếp trên cao, với xuống một chiếc lọ thủy tinh nâu to cỡ 2 ngón tay, bên trong đựng chất lỏng sanh sánh. Tay run run, chị mở nắp, nhỏ một giọt, rồi một giọt nữa vào cốc sữa. Đóng nắp lọ, chị cất nó về chỗ cũ, đóng cửa tủ. Run run, chị bưng cốc sữa lên, quay lưng bước về phía cầu thang. Đột ngột, chị quay lại, quả quyết đặt lại cốc sữa lên thành bếp. Mở tủ, chị lại lấy cái lọ, mở nắp, nhỏ thêm một giọt vào cốc sữa rồi chị để cái lọ vẫn mở nắp lại trên thành bếp, cũng không buồn đóng cửa tủ, chị bưng cốc sữa bước lên cầu thang. Cầu thang gỗ cọt kẹt theo mỗi bước chân chị đi. Bước qua tấm gương lớn, chị tránh nhìn vào bóng mình.

8.       Phòng trẻ con, bừa bộn đồ chơi. Một tấm ảnh chụp hai mẹ con tươi cười lồng trong khung đặt trên mặt bàn cạnh giường. Thằng bé đã chui vào chăn, dựa người trên gối, nửa nằm nửa ngồi, đang loay hoay xếp đặt một hình nộm siêu nhân. Người phụ nữ bước đến bên giường, tay cầm chặt cốc sữa, khuôn mặt hơi tái. Những ngón tay bấu chặt vào chiếc cốc thủy tinh đã trở nên trắng bệch. Thằng bé ngẩng lên nhìn, như một thói quen, nó đưa tay đỡ cốc sữa từ tay mẹ. Người phụ nữ buông tay, để thằng bé cầm cốc sữa. Người phụ nữ lùi lại một bước, toàn thân run run, đôi mắt mở to nhìn cái cổ bé xíu nuốt từng hụm sữa. Thằng bé dừng lại, ngẩng lên nhìn mẹ giây lát rồi lại đưa cốc lên miệng. Uống hết sữa, nó đưa tay quẹt miệng rồi đưa cốc lại cho người đàn bà. Bà run run bàn tay đỡ lấy cái cốc, mắt vẫn trừng trừng nhìn thằng bé. Người đàn bà toan quay đi. Thằng bé bi bô:

– Mẹ! Thơm con! Mẹ!.

Người đàn bà mặt tái dại, run rẩy tiến lại gần, chầm chậm cúi xuống hôn lên má rồi trán thằng bé. Thằng bé nhắm mắt lại. Người đàn bà vẫn ngồi yên nhìn đứa con. Nhẹ nhàng chị gục đầu lên bàn tay bé xíu, nhắm mắt, đặt lên đó một nụ hôn, lâu thật lâu. Rồi chị mở mắt ra, nhanh nhẹn đứng dậy, tắt đèn, bước ra khỏi phòng.

8.       Trong căn bếp không bật đèn, người đàn bà ngồi trong bóng tối, mắt mở to bất động, tay vẫn nắm chặt cái cốc thủy tinh. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng kim giây đồng hồ chạy đều đều. Đồng hồ chỉ 3h40. Đột ngột có tiếng trẻ con gọi yếu ớt: “mẹ ơi!”. Người đàn bà như bừng tỉnh, vứt cái cốc lên mặt bàn rồi lao nhanh lên cầu thang. Cái cốc thủy tinh xoay tròn trên mặt bàn gỗ, rung bần bật rồi đứng im lìm.

Trong phòng, thằng bé cong người trên giường, mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa. Thằng bé rên rỉ, nửa mê nửa tỉnh:

– Mẹ ơi! Con đau!

Người đàn bà ngồi lên giường ôm gọn lấy thằng bé. Hôn lên đầu nó. Kéo chăn quấn chặt cả hai mẹ con. Người đàn bà lẩm bẩm như nói với chính mình.

– Không sao! Không sao đâu! Bác sĩ sẽ chữa cho con! Sắp sáng rồi! Sắp gặp được bác sĩ rồi! Không sao đâu!

Trời hưng hửng sáng qua khung cửa sổ. Người đàn bà vẫn ngồi ôm chặt con. Thằng bé mặt vẫn trắng bệch nhưng xem ra đã ngủ yên, không còn kêu đau và gọi mẹ nữa. Người đàn bà đặt thằng bé xuống giường, bước ra khỏi phòng.

9.       Hành lang bệnh viện, người đàn bà mặc chiếc váy hoa, gương mặt tiều tụy trang điểm kỹ lưỡng, đôi mắt đánh đen đậm, đôi môi đỏ chót. Bế trên tay đứa trẻ trắng bệch, thiêm thiếp, chị bước nhanh tới phía căn phóng bác sĩ. Một y tá, một bác sĩ già chạy tới đỡ lấy thằng bé. Người phụ nữ vẫn ôm chặt con:

– Bác sĩ! Cho tôi gặp bác sĩ!

Y tá khoát tay về phía ông bác sĩ già, mặt lo lắng:

– Bác sĩ đây rồi, chị để chúng tôi xem cháu.

Người phụ nữ, gương mặt hoang dại:

– Không phải! Không phải bác sĩ này! Bác sĩ vẫn khám cho con tôi đâu?

Y tá:

– Anh ấy chuyển về bệnh viện thành phố rồi. Từ nay khoa nhi do bác sĩ đây phụ trách.

Người phụ nữ gương mặt vô hồn buông tay để bác sĩ và y tá đỡ lấy đứa con mình. Một y tá khác tới đỡ chị ra ghế ngồi. Người đàn bà ngồi bất động, mắt mở to. Mọi việc lướt qua trước mắt chị mờ mờ. Nhiều người mặc quần áo trắng chạy qua chạy lại vội vã. Thằng bé được đặt lên cáng đẩy qua trước mặt chị. Nhiều hình dạng kì dị lướt qua.

10.     Hành lang bệnh viện vắng tanh, chỉ có mình chị ngồi trên ghế, vẫn tư thế cũ, mắt mở to. Bác sĩ già chậm rãi đến bên cạnh chị:

– Cháu bị ngộ độc nặng. Chị đưa đến muộn quá… Chúng tôi đã cố hết sức…

Người đàn bà vẫn ngồi bất động, chỉ có khuôn miệng đỏ chót mở ra, hớp hớp trong không khí. Từ 2 hốc mắt tăm tối, dòng nước mắt hòa với mascara từ từ chảy xuống, lăn dài thành 2 vệt đen xì trên gương mặt trắng bệch. Lát sau, chị đứng lên chầm chậm, gương mặt dài dại, 2 dòng nước mắt trên má đã khô thành 2 vệt đen loang lổ. Chị bước dọc theo hành lang, dáng đi xiêu vẹo.

~ by huongnguyen1118 on May 19, 2011.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

 
%d bloggers like this: