Phiêu cùng Thang Máy

DSCF3377

by Thúy Hương

Kế hoạch ban đầu là mình được giao trọng trách thư ký trường quay. Kêu giời lên vì một kẻ lãng đãng như mình lại bị phân công làm công việc tỉ mẩn và cẩn trọng kia. Chẳng hứng thú gì, nhưng thôi, được lang thang theo đoàn làm phim là vui rồi.  Image: Đạo diễn của Thang máy, Khánh Hòa.

Chiều ngày casting  thứ hai mình mới có mặt xem mọi người làm ăn ra sao, và cũng để làm việc với đạo diễn về cái vai nóng nóng rất phụ mà mình gạ gẫm mãi mới xin được. Nhưng mọi thứ bỗng nhiên thay đổi. Không còn được làm thư ký trường quay, cũng chưa chắc được thử với cái vai diễn rất phụ kia, mình được “phân công” diễn luôn vai nữ chính. Ừ thì diễn…

Lần đầu tiên “đóng vai” diễn viên, những cảnh quay đầu tiên trông mình thật kinh khủng, cái miệng cứ bai ra y như cô nàng Vân Dung. Đấy là đêm qua ngó vào phòng dựng mới biết chứ suốt hai ngày quay mình không dám ngó vào cái màn hình monitor bao giờ, mình bao giờ cũng thế, cứ để cho bản năng dẫn dắt, rồi chết có ngày… Ngày xưa hồi đi học, mình có thói quen không bao giờ xem lại bài thi sau khi ra khỏi phòng thi, với mình xong là xong luôn, chỉ cố gắng hết mình khi làm việc, và không bao giờ bận tâm kiểm tra kết quả.

Hai ngày ấy, đặc biệt là ngày thứ hai, mình cứ như bị thôi miên ấy, ngoài những lúc diễn, mình chỉ hát, hát như điên dại, hát như bị nhập đồng. Hết Trịnh Công Sơn lại chạy qua Ngô Thụy Miên, Vũ Thành An, Từ Công Phụng, Phú Quang… Có bao nhiêu bài có thể hát, mình đem ra dùng cho bằng sạch. Lúc đó mình chỉ biết hát thôi, hát như một nhu cầu tự nhiên, như thế người ta phải hít thở. Không ý thức được vì sao mình lại thế. Bây giờ mới lờ mờ nhận ra, trong hai ngày ấy mình đã quên mất cuộc đời mình, quên mất việc sống cuộc đời mình, và những lúc không diễn, mình phải hát như để ngăn mình trở về sống cuộc đời hiện tại, để chỉ sống cuộc đời của nhân vật thôi. Kết quả là những ngày chống chếnh, hoang hoải và ngơ ngác đến đáng sợ sau vai diễn.

Ngủ và ngủ, ngủ lăn ngủ lóc. Nhưng khi tỉnh dậy thì…Chao ôi, cứ ngơ ngẩn đến hoảng hốt. Mình đã về với cuộc đời mình đây, nhưng sao không thấy dấu vết loài người, không thấy thế giới của mình đâu, không gì hết. Xung quanh mình trống không, đen đặc sâu thẳm, và cuối cùng, mình cũng tan loáng vào cái dải không mầu ấy. Trong cõi hoang vắng đó, mình đã không còn nhìn ra mình nữa…Mình sợ hãi, tiếng hét dữ dội chìm nghỉm trong đen đặc không cùng… Thật kinh khủng, không thể trở lại bộ phim, tất nhiên; nhưng cũng không trở lại được cuộc đời mình. Cả hai cuộc đời đều bỏ mình, không có cái gì cho mình bám víu, mình trôi, trôi mãi…trôi với không gian vô cùng và thời gian vô tận…Phiêu diêu !…

Thật may mắn, cuối cùng thì những người bạn đã kéo mình lại. Hú hồn. Vậy là lại thấy cuộc đời tươi đẹp đang mỉm cười đợi mình ngoài kia. Kỳ diệu thay là trải nghiệm diễn xuất, nó cho mình được sống những cuộc đời khác ngoài cuộc đời mình, hay nó cũng chính là cuộc đời mình ở những góc nẻo khác ?!

~ by quynh12281 on October 27, 2009.

6 Responses to “Phiêu cùng Thang Máy”

  1. Ôi cái cuộc đời này, thế đã tỉnh chưa hả bà kia? Hết phiêu hết diêu chưa nghe tôi lý giải hành trình vì sao bà phiêu với Thang Máy này.
    Thứ nhất, chưa ai giao cho bà những việc tỉ mỉ tỉ mẩn vì đúng là bà luôn tỏ ra kiểu bà lãng đãng như bà tự nhận. Vì sao tôi giao bà việc đó? Vì tôi là đứa liều, nói thật thế, nhưng tôi tin 1 điều là bà sẽ không phụ lòng 1 đứa tin bà và bà sẽ làm tốt những việc đc giao. Sống trên đời này quan trọng nhất là tin nhau.

    Vì sao bà bị bắt làm diễn viên chính? Cũng vì tôi liều, bí quá hoá liều mà. Ngày cuối casting rồi mà có tìm được cô nào đâu, chọn được anh diễn viên chính thì tóm ngay bà vì bà hợp với anh ấy, hợp cái kiểu lăng lẳng, phiêu phiêu. (Này, chứ chẳng phải bà xinh bà đẹp đâu mà mừng, hú hồn là make up cũng ăn hình… haha).
    Và thế rồi tôi lại phải liều một lần nữa khi phải thay đổi nguyên mẫu nhân vật chính để bà và anh diễn viên kia tung hứng và ăn ý với nhau. Sống trên đời, đôi lúc cũng phải liều.

    Cả hai cụôc đời: Phim và thực, chắc hẳn không cái nào bỏ bà mà đi cả. Phim đôi lúc là thực và thực thi thoảng lại như phim. Cuộc đời là những mảnh ghép…

    (Đọc bài này của bà, băn khoăn tự hỏi: Hình như nó đang trách mình… Mà chắc không phải, ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY.)

  2. Thúy Hương đóng vai nữ chính của Thang máy, tạo nên thành công và linh hồn của phim, chúc mừng vai diễn thành công của em,

  3. Director comment dai qua the. Phat!
    Minh rat nho hom casting, minh lon ton sang xem dung luc Thuy Huong cast. Xem xong lac dau le luoi, thoi minh cha dam che dien vien nua. Kha nang nhap vai tuyet voi!!!

  4. Hôm đó Hương hát váng khách sạn… Có nhiều scenes phải quay đi quay lại vì giọng hát của nữ dv chính ở đâu vọng vào. Há há.

  5. bài viết đầy cảm xúc cá nhân thế này, tớ băn khoăn về việc có nên xuất hiện trên Tin Vắn, :),
    Ghi nhận một chuyện là không thấy có lỗi chính tả trong bài, hie,

    Tuy chưa xem phim, nhưng vì có chơi với Thúy Hương, nên tự cảm thấy rằng cô nàng rất hợp với các vai diễn kiểu như vậy, :),

  6. Bạn Tú thân mến, bài này đăng trên tinvan số cuối cùng của bọn tớ mà nếu như tớ không nhầm thì tinvan của K4 là một màu sắc khác và đã thay đổi theo một thực tế rõ ràng. Bạn cần các bài chuyên sâu hay cần các thành viên viết bài và chính họ nói về dự án và những gì họ được. Tớ xin lỗi, việc này có rất nhiều bạn K3 thắc mắc và tớ thấy hơi tiếc vì chúng ta học về điện ảnh và truyền thông nhưng hầu như chỉ là học rồi để đó và đem lý thuyết ra để hỏi những câu ngây ngô thế này. Có việc gì bạn email hoặc trao đổi riêng đừng để cho các em K5 thấy buồn cười nhé.
    Trân trọng.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Twitter picture

You are commenting using your Twitter account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

 
%d bloggers like this: