Charlie Nguyễn
by Dean Wilson
Last year the Film Studies Program had the honor of hosting a Shooting Script Workshop with director extraordinaire Charlie Nguyen. After two intense weeks with Charlie, the K3 class made a short film together called Tiếng Chó Tru, and the screening party at Hanoi Cinematheque was a thrill for all of us. Charlie be will back for another workshop with K4, beginning 17 April 2009. You can start a conversation with him now by posting comments below. We’re pleased to announce that Tiếng Chó Tru was accepted into the short film category of the 2009 Vietnamese International Film Festival, taking place next month in Los Angeles, California. Congratulations to K3 and producer Vu Quynh Ha.
~ by maximumeskimo on April 9, 2009.
Posted in Production, Topical VN, UD Exchange 2009
Tags: charlie nguyen, film studies program, Ford Foundation Vietnam and Thailand, hanoi, Hanoi Cinematheque, K3, k4, Tieng Cho Tru, University of Social Sciences and Humanities, Vietnamese International Film Festival, vu quynh ha
handsome man, :D,
phongsinh said this on March 8, 2009 at 12:21 am
Haha, Học làm phim thế này chắc thú vị lắm :D
dominhtu said this on March 8, 2009 at 12:49 am
K4 đang rất mong chờ được học và làm phim với anh Charlie Nguyễn. Chúc mừng K3 có phim dự LHP Quốc tế.
hongtuoi said this on March 8, 2009 at 9:59 am
Xin chào K4. Còn khoảng 5 tuần nửa là mình bắt đầu làm phim ngắn nhé! Mong gặp các bạn và làm việc với nhau lắm. Chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện ở đây nhé.
Vào đây nhớ các bạn K3 quá. Lần này K4 chiếu phim nhớ mời K3 nhé!
charlienguyen said this on March 9, 2009 at 11:07 pm
Dạ, chúng ta là một cộng đồng mà, K3 và K4 rất thân thiét nhau,
K4 sẽ chờ đợi sự xuất hiện của anh cùng với những giờ thực hành thú vị,
Thân mến,
quynh12281 said this on March 10, 2009 at 8:07 am
Em có 2 cái gạch đầu dòng thế này:
– Anh Nguyễn nhìn giống thầy Thạch ghê.. hihiii…
– Em biết chị Hằng mong gặp anh Nguyễn sớm còn có ý khác nữa… he hé…
Và cái cuối cùng: Anh Nguyễn ra bài tập cho bọn em trước đi anh… Hùhù…
Hoahuyen said this on March 10, 2009 at 10:38 pm
Anh Charlie tên là Charlie, Nguyễn là họ của anh ấy chớ, K4 lại học kiểu Trung Quốc gọi họ từ hồi nào,
phong sinh said this on March 10, 2009 at 11:58 pm
ngắm anh Charlie nhớ đoàn làm phim Tiếng chó tru quá !!!
nguyenlananh said this on March 11, 2009 at 12:14 am
Chúng ta sẽ chọn ra một kịch bản để làm một phim ngắn. Bài tập đầu tiên xin các bạn hãy bắt đầu suy nghĩ ra một vài ý tưởng nhé! Vì thời gian workshop giới hạn, nên các bạn tìm đề tài nào đơn giản và không đòi hỏi nhiều thời gian thực hiện. Mình sẽ chọn ra một cái và cả lớp cùng viết! K3 đã làm điều này và thành công!
charlienguyen said this on March 11, 2009 at 12:15 am
everybody should start talking to Charlie … that’s why I put him back at the top …
maximumeskimo said this on March 11, 2009 at 9:07 pm
Chào anh Charlie, bọn em hồi hộp chờ ngày được làm phim với anh quá.
Àh sắp tới nếu anh làm phim gì ở Việt Nam cần mấy chân hậu cần thì gọi bọn em nhá.
thutrangnguyen said this on March 11, 2009 at 9:23 pm
Đúng rồi! Khi nào có ý tưởng thì mail cho anh ngay.
Bọn em đừng sớm hồi hợp. Chừng nào làm xong phim, trước lúc chiếu mới hồi hợp! :)
charlienguyen said this on March 11, 2009 at 10:44 pm
oh, em được biết anh đang bắt đầu làm phim truyền hình, chuyện nhà tôi với Chánh phương film, chúc mừng anh nhé,
quynh12281 said this on March 11, 2009 at 11:55 pm
Hoahuyen nói không đúng, chả thấy anh Charlie với anh Thạch có điểm nào giống.
Mà nếu có giống thì phải anh Thạch giống anh Charlie, vì Charlie hơn tuổi.
akai said this on March 12, 2009 at 11:58 am
Mọi người vẫn chưa biết em có tính lỳ đâu nhỉ? Em cứ thích gọi anh là anh Nguyễn đấy, người ta có quý mới gọi tên – nickname riêng chứ, dù cho đó là cái họ.
Cũng như quý Đại huynh Phongsinh thì người ta mới gọi là Phóng sinh đó… Híhí..
@Anh Nguyễn: Anh có thể ví dụ hộ em chủ đề nào đơn giản và ít thời gian thực hiện được k anh? Anh khoanh vùng hộ bọn em để bọn em lên ý tưởng cho rõ với ạ.
Hoahuyen said this on March 12, 2009 at 1:17 pm
Nhiệt liệt chào mừng anh Charlie Nguyễn ạ. Mong tháng 4 tới thật nhanh nhưng tháng 5 tới thật chậm… Tháng 5 là k4 dừng đến lớp để thi rồi ạ! Amen!
(Giá mà Dự án kéo dài thêm… tớ chỉ thích đi học thôi các bạn ạ)
@ Hoahuyen: Tớ nghĩ rằng chủ đề đơn giản hay không là do chuyện phim của chúng ta có đơn giản hay không. :”> Anh Charlie Nguyễn hướng dẫn đi ạ!
thaobum said this on March 13, 2009 at 12:54 am
@Hoahuyen, gọi tớ là Phóng sinh cẩn thận tớ ghét, :D, Phong Sinh là có nghĩa chiết tự của nó,
@k4, chuyện phim đơn giản để có thể quay nhanh xong, dễ thực hiện, không cầu kỳ về bối cảnh hay hiệu ứng kỹ xảo,
tất nhiên là vẫn phải hay, :D,
phongsinh said this on March 13, 2009 at 10:06 am
các cậu k4 chắc đã xem “tiếng chó tru” rồi chứ? rất đơn giản và…khó hiểu cho đúng kịch bản :D. Anh Di béo lần nào xem cái phim đó cũng ôm bụng cuời sặc sụa. dễ ghét ! he he.
kể chuyện lên kịch bản phim đó, khởi nguồn từ việc anh Charlie nói anh ko thích ăn thịt chó. thế là có cái kb ra đời hi hi
lananhsk said this on March 14, 2009 at 1:15 am
bạn phongsinh nói đúng rồi đó. điều đơn giản ở đây viết một k.b mà các bạn có thể thực hiện được. Bắt đầu đi nhé!
charlienguyen said this on March 14, 2009 at 1:51 pm
Ô la la, (xin phép các tác giả) mình xin giới thiệu tới quý vị và các bạn tác phẩm Tiếng chó tru: http://video.baamboo.com/watch/1/video/wa0Wztlp7-8/phim-video-clip-Tieng-Cho-Tru.html
thaobum said this on March 15, 2009 at 9:50 pm
Cho em hỏi phim lần trước ko có thoại, phim lần này có được có thoại không ạ ?
dominhtu said this on March 15, 2009 at 9:54 pm
Amen! Hóa ra link tớ phát tán ở đây là link gốc của thầy Dean. Nếu bạn nào xem link sẽ thấy còn 1 clip nữa đó.
thaobum said this on March 15, 2009 at 11:35 pm
Anh nghĩ phim lần này nên có thoại và chọn diễn viên có chút kinh nghiệm. Chúng ta cố gắng làm 10 phút. Đề tài không phải là điều quan trọng nhất. Nhu cầu của k.b là cung cấp cho các bạn đầy đủ những thử thách về cách thực hiện một bộ phim. Vì điều kiện chúng ta giới hạn, nên các bạn phải tận dụng hết tất cả resources của mình. Tuần này các bạn post idea lên nhé! Mỗi người một idea được kg?
charlienguyen said this on March 16, 2009 at 12:12 pm
tinvan số tới sẽ có bài phỏng vấn anh Charlie,
Anh charile đẹp trai và tuyệt vời, cực kỳ đúng hẹn nhé, việc trả lời ý,
quynh12281 said this on March 18, 2009 at 9:43 pm
Trong hình khác, ở ngoài đời xấu ìn à em ơi… sao chưa thấy ai post lên idea nào hết vậy?
charlienguyen said this on March 19, 2009 at 12:03 pm
Em xin mở hàng ạ – Xô xốc chốc đầy hàng..
1. Một cô bé học sinh hơi lấc cấc và mải chơi, luôn tự ti về hoàn cảnh nghèo, bố mất sớm của mình. Đua đòi theo chúng bạn, cô luôn xin tiền mẹ để đi chơi, đàn đúm mà không biết mẹ cô lo lắng như thế nào. Một hôm, cô bé xin tiền mẹ để đóng học phí – thực chất là để đi chơi, mẹ cô đã hứa với cô sẽ có khoản tiền ấy sớm để cô bé nộp cho trường. Sáng hôm sau, cô bé cùng các bạn trong lớp đi thăm cô giáo chủ nhiệm bị tai nạn trong bệnh viện thì chứng kiến mẹ mình đang đi bán máu. Cô hối hận và bật khóc, từ đó quyết tâm trở thành con ngoan, trò giỏi…
(Híhí…)
Èo ơi… để em nghĩ tiếp anh Nguyễn và các bạn ná…
Hoahuyen said this on March 19, 2009 at 7:37 pm
có thể học hỏi cách viết truyện mini của người Trung quốc để viết kịch bản ngắn. Ví dụ 1 kịch bản thế này:
có 1 ngân hàng mang tên Ngân hàng Đau đớn, gồm 2 dịch vụ:
1. Khách hàng tích trữ sự đau đớn, như kiểu tích trữ tiền. Đến 1 lúc nào đó thích hợp, khi còn sống, người đó phải rút hết những đau đớn mình gửi vào ngân hàng. Tất nhiên trong quá trình gửi, anh/chị ta phải trả 1 khoản lệ phí kha khá. Nếu anh/chị ta không rút, thì người thân của họ bị cưỡng chế nhận những gì họ đã gửi.
2. Di chuyển sự đau đớn, từ người này sang người khác. Miễn là 2 bên cùng ưng thuận.
Chuyện xảy ra như sau: một anh nọ, chưa vợ, sống với mẹ già, hoàn cảnh gia đình khó khăn. Anh biết mình bị mắc bệnh hiểm nghèo, vô phương cứu chữa. Cùng lúc đó, anh thấy mẹ đã già, đau ốm liên miên. Anh đến Ngân hàng Đau đớn, muốn đem đau khổ của mẹ di chuyển sang anh, để làm tròn chữ hiếu và mẹ có thể an hưởng tuổi già đến cuối cuộc đời. Trình bày với ngân hàng xong, anh khẽ thở dài một tiếng.
Xong thủ tục, về nhà, anh thấy mẹ hình như cũng có vẻ gì bất an. Hai người im lặng rất lâu. Cuối cùng, anh cất lời nói trước: gần đây có một bệnh viện thiết bị chữa bệnh rất hiện đại. Ngày mai, con đưa mẹ đi khám sức khỏe xem sao.
Bà mẹ không biết chữ, mẹ gật đầu, bình thản.
Ngày hôm sau, họ đến Ngân hàng đau đớn. CÔ nhân viên thấy hai người, chào: bác đã đến rồi ạ? Anh cũng đến rồi ạ. Mời hai người vào phòng.
Hai người bước vào phòng “chuyển khoản”. Cửa đóng sầm.
Anh thanh niên nằm trên bàn, nhìn sang phía mẹ, thầm cầu nguyện: Mẹ ơi! Con chúc mẹ luôn vui khỏe!
Đột nhiên, anh thấy toàn thân nhẹ nhàng, thanh thản, tuồng như được trút bỏ hết mọi phiền não, bệnh tật. Anh chồm lên nhìn mẹ, thấy bà đã bất tỉnh. Anh hét to, lao đến ôm chầm lấy mẹ.
Nhân viên của ngân hàng thông báo: Chúng tôi đã đồng ý với mẹ anh, giữ bí mật cho cụ. Thực ra, mẹ anh đã đến đây làm thủ tục chuyển khoản trước anh rồi. Cụ yêu cầu chúng tôi di chuyển mọi đau đớn khổ sở của anh sang cơ thể cụ.
Anh ngồi ôm tấm thân mẹ.Nước mắt nhòe đi.
nobody said this on March 20, 2009 at 11:01 am
Huhu thế này mới là có chuyện chứ!
thaobum said this on March 22, 2009 at 5:15 pm
Một cô bé sau một lần đến phòng khám phụ khoa vì có một cái mụn, cô gặp một bà bác sỹ già, rất quái và vui tính. Hàng ngày, cô dến đó tiêm và phát hiện một góc thế giới và cuộc sống ở đây, hình ảnh màu trắng của phòng khám ám ảnh cô và những chiếc giường đệm êm ấm mà cô được phục vụ. Những số phận con người và nhiều câu chuyện cô được nghe. Cô được mọi người ở phòng khám yêu quý.
Cô không sợ bệnh tật nữa, và cô tin rằng, thế giới của con ngừoi luôn luôn lấp lánh sau vòm lá xanh kia như những tia nắng mà một buổi sáng từ phòng khám đi ra, cô nhìn thấy và cô hòa vào dòng xe cộ kia.
quynh12281 said this on March 22, 2009 at 11:53 pm
Kịch bản theo kiểu mini Trung Quốc của nobody đưa ra giống dạng truyện trong tuyển tập Hạt giống tâm hồn hoặc Chicken soup for the soul. Không đặc biệt và dễ đoán kết quả.
thutrangnguyen said this on March 23, 2009 at 7:58 pm
tớ có xem một phim ngắn của TQ, tên “Thiên hạ vô tặc” – ăn theo tên phim của Phùng Tiểu Cương,
nội dung không nhớ chi tiết lắm, đại loại như vầy:
Một cậu sinh viên đem tiền ở quê lên đóng học phí, xuống tàu thì bị một thằng trộm thó mất món tiền, cậu không biết làm thế nào, đi lăng quăng, chợt có một ông mập đánh rơi ví, cậu len lén nhặt lấy rồi nấp vào cây cột mở xem, một khoản tiền khá lớn,
ông mập sờ thấy mất ví hô hoán lên, cậu sinh viên giật mình bỏ chạy, bị đuổi đánh tả tơi,
trong lúc cậu nằm xỉu ở một góc còn bị một ông ăn mày đến đổi mất đôi giày và chiếc áo, vứt lại áo rách, mũ rách,
cậu sinh viên cùng đường mặc áo rách và cầm mũ rách ngồi ở ga, thằng trộm tiền của cậu lúc trước nhận ra cậu chàng, nên ghé lại thả vào mũ 10 đồng,
cậu ngẩng lên và tự nhủ: “trên đời quả vẫn còn người tốt.”
phongsinh said this on March 24, 2009 at 2:17 pm
còn nhiều bạn chưa post nhé. anh góp ý thế này… khi nghĩ về một câu chuyện, các bạn nhớ để ý đến những cãm giác mà mình muồn tạo ra trong thế giới đó là gì? thứ hai là tính hành động của nhân vật chính. nhân vật càng quyết liệt thì tính hành động càng mạnh mẽ. đồng thời nên nghĩ đến âm nhạc và âm thanh trong phim. đây là những tố chất cho chúng ta tiềm kiếm ngôn ngử điện ảnh giàu có ở bộ phim…
charlienguyen said this on March 25, 2009 at 8:27 am
Em gửi:
Cô gái đi qua cửa hàng quần áo. Cô dừng lại vì một chiếc váy vàng lộng lẫy trong tủ kính. Cô cầm mác giá. Cô bỏ đi.
Cô gái nói với người yêu: Em chưa có váy dạ hội đâu.
Người yêu: Thế em đã thấy cái nào ưng ý chưa? Anh sẽ cho em tiền mua.
Cô gái mỉm cười.
Lần thứ hai, cô thấy một cô gái đang quay qua lại ướm thử chiếc váy. Cô đứng lại nhìn, và tiếp tục bỏ đi. Buổi khác, cô quay lại, việc đầu tiên là cô lấy chiếc váy xuống. Người bán hàng nói: Váy này đã có người đặt trước. Cô săm soi chiếc váy rồi đặt một thứ vào chiếc váy lộng lẫy.
Buổi khiêu vũ, người yêu gọi nhắc nhở, cô bận rộn chọn váy. Điện thoại reo, cô nhận được một cuộc điện thoại của người chủ quán rằng: Chiếc váy đã được trả lại. Cô có thể lấy nếu muốn. Cô gái vội vàng chạy đến, chiếc váy đã được cất cẩn thận vào hộp.
Cô gái lộng lẫy bước xuống bậc thang. Người yêu cô rạng rỡ đưa cô ra sàn nhảy. Một điệu valse, rồi một điệu bốc lửa… Cô xoay người điệu nghệ.
Bỗng sàn nhảy đầy những thứ lấp lánh, nhiều màu văng ra.
Cô gái ôm mặt, lao ra khỏi sàn nhảy.
Cô trượt chân, những chiếc bao cao su nhiều màu lấp lánh dưới lớp váy vàng.
Hết ạ.
(Viết xong thấy rất tức cười. Đúng là ý tưởng 5′. )
ĐHP said this on March 26, 2009 at 9:20 am
Cậu bé Dũng 12 tuổi có tật nói nhiều được điều động tới nhà bác ruột là bác Minh, 45 tuổi đã mất khả năng nói sau một vụ tai nạn để trông nhà vì con gái bác phải đi công tác nước ngoài 1 tháng. Khi Dũng tới sống cùng bác Minh thì phát hiện ra bác Minh có những biểu hiện là lùng và có phần điên rồ: Bác lùng sục khắp căn nhà của mình và cws đêm đến lại lén lút đưa Dũng lục lọi những nhà hàng xóm, rồi nhà của bạn trai con gái, gây ảnh hưởng và mất trật tự an ninh. Ngày mọi người quyết định bắt bác Minh lên xe để vào viện tâm thần, bác chống cự quyết liệt, và cuối cùng hét ầm lên: Điên à! Tôi bị mất con vẹt!
thaobum said this on March 26, 2009 at 10:12 pm
Oái, bị lỗi chính tả, em xin post lại:
Cậu bé Dũng 12 tuổi có tật nói nhiều được điều động tới nhà bác ruột là bác Minh, 45 tuổi đã mất khả năng nói sau một vụ tai nạn để trông nhà vì con gái bác phải đi công tác nước ngoài 1 tháng. Khi Dũng tới sống cùng bác Minh thì phát hiện ra bác Minh có những biểu hiện lạ lùng và có phần điên rồ: Bác lùng sục khắp căn nhà của mình và cứ đêm đến lại lén lút đưa Dũng lục lọi những nhà hàng xóm, rồi nhà của bạn trai con gái, gây ảnh hưởng và mất trật tự an ninh. Ngày mọi người quyết định bắt bác Minh lên xe để vào viện tâm thần, bác chống cự quyết liệt, và cuối cùng hét ầm lên: Điên à! Tôi bị mất con vẹt!
thaobum said this on March 26, 2009 at 10:15 pm
À, xin lỗi mọi người, em tính lại, bác Minh phải hơn 50 tuổi thì mới có con gái đã đến tuổi đi làm!
thaobum said this on March 26, 2009 at 10:19 pm
chuyện váy dạ hội hấp dẫn và gợi tò mò. nhưng cái kết gây ức chế quá. tớ chẳng hiểu sao lại là BCS văng ra? đang tò mò thì bị cái kết đấy gây hụt hẫng quá
lananhsk said this on March 27, 2009 at 1:57 am
Hê hê… Em sửa đây. Sẽ cắt một vài chi tiết chuối và nối dài, thay đổi đoạn kết.
Cảm ơn chị Lan Anh đã wan tâm. :D
haphuong812 said this on March 27, 2009 at 2:23 pm
Còn đây là ý tưởng của em:
một cậu sinh viên vì quá stress với cuộc sống (Học hành, sinh hoạt) khiến cậu ta không còn tỉnh táo, một buổi tối, cậu ta đi về muộn và đâm phải một người đàn ông. sau khi thấy người này ngã sõng xoài trên đường, câu ta sợ quá bỏ chạy, tuy nhiên, đêm về cậu ta bị ám ảnh khung rkhieeps và tinh thần ngày càng tồi tệ hơn, cuối cùng, cậu ta quyết định đi tự thú. Tuy nhiên khi đến trình bào tại đồn cảnh sát, họ cho biết không có vụ tai nạn nào xảy ra hôm đó.
Quá ngạc nhiên, cậu quay lại con đường tối hôm ấy để điều tra, cậu thấy một con manow canh Nam người nứt toác, được gắn lại bằng keo ngay tại chính nơi cậu đã đâm người đàn ông bữa nọ. :D
dominhtu said this on April 4, 2009 at 11:05 pm
:)) ha ha
thaobum said this on April 6, 2009 at 10:55 pm
Tình hình là đã có 2 kịch bản mang xu hướng làm phim kinh dị… vừa phải.
haphuong812 said this on April 7, 2009 at 4:43 am
cac ban hoc xong khoa viet k.b voi anh vincent xong thi phai co k.b cho workshop cua anh nhe. con nhieu ban van chua post y tuong cua minh len day… hien tai anh thay chuyen cai vay da hoi la thu vi nhat!… :)
charlienguyen said this on April 9, 2009 at 11:14 am
Mình xin góp ý kiến một chút nhé: “Tiếng chó tru” được hoàn thành với nỗ lực không ít nhưng chưa được hoàn hảo như mong đợi. Điều mình thấy còn vắng bóng ở “Tiếng chó tru” là “không khí của câu truyện”, người xem đã nắm được nội dung, diễn biến, song chưa “cảm” được hoàn cảnh và tâm trạng nhân vật, các cảnh diễn ra “đúng”, không thừa, nhưng chưa đủ “độ” để có thể “ngân”.
Phải làm sao để khán giả có thể “nhập” mình vào cảnh huống chứng không đơn thuần là “chứng kiến” diễn biến!
K4 rút kinh nghiệm từ khi viết kịch bản phân cảnh và tổ chức quay nhé, chứ tới khi dựng rồi thì chỉ (may ra) chỉnh được lỗi chứ khó lòng thay đổi được điều gì.
Chúc thành công và đón chờ sự thành công của các bạn!
dịu hiền said this on April 11, 2009 at 7:01 pm
(sorry, chưa kịp sửa lỗi thì đã send)
Mình xin góp ý kiến một chút nhé: “Tiếng chó tru” được hoàn thành với nỗ lực không ít nhưng chưa được hoàn hảo như mong đợi. Điều mình thấy còn vắng bóng ở “Tiếng chó tru” là “không khí của câu truyện”, người xem đã nắm được nội dung, diễn biến, song chưa “cảm” được hoàn cảnh và tâm trạng nhân vật, các cảnh diễn ra “đúng”, không thừa, nhưng chưa đủ “độ” để có thể “ngân”.
Phải làm sao để khán giả có thể “nhập” mình vào cảnh huống chứ không đơn thuần là “chứng kiến” diễn biến!
K4 rút kinh nghiệm từ khi viết kịch bản phân cảnh và tổ chức quay nhé, chứ tới khi dựng rồi thì chỉ (may ra) chỉnh được lỗi chứ khó lòng thay đổi được điều gì.
Chúc thành công và đón chờ sự thành công của các bạn!
dịu hiền said this on April 11, 2009 at 7:06 pm
Thanks thầy Charlie Nguyễn.
Thanks chị Dịu Hiền. :D
haphuong812 said this on April 11, 2009 at 11:55 pm
1. Chị là một người phụ nữ tầm 30 tuổi thành đạt trong công việc nhưng vừa li dị chồng, có một con nhỏ 5 tuổi.
Hàng ngày chị phải tất bật chuẩn bị đưa con đến trường rồi đến công ty.
2. Hôm nay, công ty chị có một cuộc họp đặc biệt quan trọng và chị có nhiệm vụ trình bày bản đề án sản phẩm mới của công ty với khách hàng.
Chị đã dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, vừa nấu cháo cho con vừa ăn một miếng bánh mì. Rồi chị trang điểm kỹ càng, chọn bộ váy đã là lượt từ hôm trước. Chị cũng đứng trước gương tập vài động tác cho buổi thuyết trình.
Chị gọi con dậy và giục cậu bé phải nhanh lên vì hôm nay mẹ có cuộc họp quan trọng.
Cậu bé uể oải ngồi vào bàn, chị cho con ăn cháo. Nhưng hôm nay chị lại lỡ nấu cháo hơi mặn, cậu bé nhăn mặt không chịu ăn.
Chị dỗ dành nó chịu khó ăn nhưng không được. Chị nhìn đồng hồ và bực tức đặt bát cháo xuống rồi lấy sữa cho con uống. Nhưng tủ lạnh lại hết sữa socola, loại mà cậu bé thích, chỉ còn sữa trắng bình thường chị mua cho mình. Chị dỗ con mãi không được, cậu bé vùng vằng làm đổ sữa ra bộ quần áo của chị.
Chị bất lực nhìn con, rất tức giận. Rồi chị phải cuống cuồng chọn một bộ quần áo khác để thay.
3. Ra đến ngõ, xe của chị nổ máy mãi không được. Chị phải dắt bộ ra đầu ngõ nhờ người đàn ông hàng xóm nổ máy giúp.
4. Đưa con đến trường xong, chị nhìn đồng hồ, hoảng hốt phóng xe đến công ty. Nhưng trong lúc vội vàng chị đã đâm phải một cậu bé.
Thực ra đó là một cậu bé chuyên giả vờ ngã xe để ăn vạ.
Thế là chị phải đèo cậu bé kia về nhà, một căn nhà tồi tàn ở khu gầm cầu Long Biên và gặp mẹ cậu bé, một người phụ nữ cụt chân rất đanh đá. Nhìn cách hai mẹ con đưa đẩy, chị biết ngay mình bị lừa nhưng vì đang quá vội nên chị đành và trả một khoản tiền kha khá cho bà ta để được đi cho nhanh.
5. Trong suốt thời gian đó, sếp gọi điện liên tục cho chị và chị hứa sẽ đến đó sớm nhất có thể, mong mọi người ở công ty hãy cố gắng giữ chân khách hàng.
6. Thoát khỏi cậu bé ăn vạ, chị vội phóng xe đi. Nhưng lúc này, chiếc xe máy lại trở chứng chết máy vì đi vào vũng bùn lầy, do đường vào khu ổ chuột rất khó đi.
Chị loay hoay với chiếc xe mãi mà không ăn thua gì, chân tay quần áo cũng nhem nhuốc.
Chị bất lực ngồi thụp xuống vệ đường, những giọt nước mắt khẽ rơi từ khoé mắt.
Điện thoại của chị lại réo lên. Sếp gọi quát tháo ầm ĩ nói rằng khách hàng đã bực tức bỏ về. Chị không nói gì, chiếc điện thoại rơi dần xuống.
7. Bỗng chị nghe thấy tiếng hai mẹ con kẻ đã lừa đảo mình. Khóm cây trước mặt che không cho họ nhìn được chị nhưng chị có thể quan sát được họ. Chị thấy hai mẹ con đang mừng vui tíu tít, người đàn bà cười lớn khen con giỏi. Cậu bé kia cũng sung sướng bảo mẹ:
– Trúng quả hôm nay mẹ có thể nghỉ đi bán hàng mấy ngày nhé. Hôm nay phải ăn một bữa to mới được. Mẹ ở nhà con đi chợ nhé.
Mẹ cậu bé cười gật đầu.
Rồi cậu bé chạy đi, cầm tiền trong tay, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
Chị nhìn theo dáng chạy tung tăng của cậu bé. Theo cái nhìn đó, chị nhìn ra phía bờ sông, cảnh vật thật yên bình.
8. Chị đứng dậy, lủi thủi dắt xe đi.
thuy1205 said this on April 13, 2009 at 11:05 pm
Đây là ý tưởng phim ngắn của em, em đã định viết thành kịch bản hoàn chỉnh rồi cơ nhưng sợ dài quá mọi người lại ngại đọc :P.
Thôi thì em post tạm cái treatment lên, có gì anh Charlie Nguyễn và mọi người góp ý thêm cho em nhé ^^
thuy1205 said this on April 13, 2009 at 11:09 pm
uhm mình đọc thì ko thấy mới lắm. mới đọc đã đoán đc diễn biến và mường tượng kết quả rồi. kiểu câu chuyện này sẽ hấp dẫn hơn nếu bạn sắp xếp lại diễn tiến hoặc đưa yếu tố bất ngờ nào đó vào, còn motip này thì nhiều người sử dụng lắm rồi, quả thật là chưa hấp dẫn lắm Thuy1205 ạ
lananhsk said this on April 15, 2009 at 12:21 am
Buổi học đầu tiên với anh Charlie Nguyễn thú vị tuyệt vời. :D
haphuong812 said this on April 18, 2009 at 6:07 pm
[…] hai ngày 23 và 24/4, các thành viên K4 đã được đạo diễn Charlie Nguyễn hướng dẫn quay bộ phim chung của cả lớp. Xin giới thiệu một số hình ảnh hấp dẫn của […]
Ảnh quay “CD Mùa Hạ” « Tin Vắn Online said this on April 24, 2009 at 10:21 pm