Kịch bản phim ngắn: Thang Máy

thang-may

by  Hoa Huyen

1. NỘI. CẦU THANG BỘ. TỐI

Không gian cầu thang bộ mờ đỏ, ống tay vịn cầu thang nhấp nháy bởi những dây đèn điện.

Bảng hiệu chập chờn hiện lên rõ chữ Cafe Sân thượng.

Người đàn ông trung niên tóc hoa râm, mặc chiếc áo vét màu ghi sang trọng khoác vai người phụ nữ trẻ xinh đẹp, mặc váy đỏ, đi giày đỏ cao gót, tai đeo đôi hoa tai màu đỏ chót đi từ cầu thang bộ xuống.

Cả hai bước vào thang máy.

2. NỘI. THANG MÁY. TỐI

Người đàn ông giơ tay bấm số 1. Cửa thang máy khép lại và bắt đầu đi xuống. Biển báo tầng đang xuống là số 9. Người đàn ông và người phụ nữ dựa sát vào nhau. Hình hai người in rõ trong gương. Người phụ nữ nũng nịu giơ tay ôm cổ người đàn ông và nói:

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Anh ơi, trên sân thượng thật thơ mộng.

Người đàn ông đáp trả bằng nụ hôn sâu vào môi người phụ nữ. Thang máy vẫn đi xuống. Biển báo tầng chỉ số tầng 7.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Lúc nãy, em làm anh đợi lâu quá!

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Em phải nói dối là đi thăm người ốm anh ta mới tin đấy. Anh ta cứ gặng hỏi em là đi đâu. Mà anh, em mặc cái váy này có đẹp không?

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Người đẹp mặc gì cũng đẹp mà.

Người phụ nữ mỉm cười mãn nguyện. Người đàn ông vòng tay ôm eo người phụ nữ. Thang máy xuống tầng 5.

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Thế mà anh ta chẳng bao giờ thấy điều ấy đâu. Anh ta khô như ngói ấy.

Người đàn ông vừa nói vừa nhún vai, môi hơi bĩu.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Từ thời trung học cậu ta đã như thế rồi. Rất ít nói.

Người đàn ông nhìn vào mắt người phụ nữ. Sống bàn tay xoa xoa bờ vai tròn lẳn của người phụ nữ.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Đêm nay ở bên anh nhé!

Mắt người phụ nữ nhìn người đàn ông long lanh, chan chứa yêu đương. Hai người ôm nhau. Thang máy vẫn đi xuống. Biển báo tầng chỉ lần lượt số 4,3,2,1… Cả hai nhìn biển báo, chờ đợi cửa thang máy mở. Thang máy vẫn xuống. Biển báo chỉ số -1, -2. Người đàn ông nhích chân, mắt nhìn vào biển báo tầng…

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Chuyện gì thế này? Sao thang máy không dừng?

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Có lẽ chưa xuống đến tầng 1 anh ạ!

Thang máy vẫn xuống. Biển báo chỉ số -5. Đèn trong thang máy phụt tắt. Người phụ nữ ré lên:

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Ôi anh ơi, sao tối đen như thế này. Mình bị kẹt sao? Anh gọi cấp cứu đi.

Trong bóng tối, biển báo vẫn chỉ lần lượt các số -7,-8. Thang máy vẫn xuống. Người đàn ông rút điện thoại trong túi quần ra bấm. Tín hiệu báo không liên lạc được. Người phụ nữ mếu máo, loạng quạng bấu víu người đàn ông… Cả thang máy lao nhanh vào lỗ hổng đen hun hút… Tiếng kêu la vang vọng.

3. NGOẠI. CẦU. TỐI

Hai bóng người lồm cồm bò dậy. Trước mắt họ là một chiếc cầu bắc ngang qua dòng nước có hơi khói màu đỏ bay lên, xung quanh có những dải lụa trắng bay phấp phới. Một người thanh niên mặc đồng phục khách sạn nhưng cũ kỹ, đeo mặt nạ có hình thù quái dị đang đứng bên tấm biển hiệu in hình chiếc giường màu dạ quang. Anh ta đưa hai ống tay áo dài lõng thõng ra và nói:

NGƯỜI THANH NIÊN:

Chúng tôi hy vọng anh chị sẽ hài lòng. Chắc anh chị chỉ ghé qua đêm thôi phải không?

Tay người phụ nữ bấu chặt tay người đàn ông. Gương mặt cả hai người lấm tấm mồ hôi. Người đàn ông lắp bắp:

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Đúng, chỉ qua đêm thôi, qua đêm thôi.

Người phụ nữ quay nhẹ sang nhìn người đàn ông.

Người thanh niên giơ tay cung kính.

NGƯỜI THANH NIÊN:

Vậy thì mời anh chị đi theo tôi.

Chiếc mặt nạ trên mặt người thanh niên bỗng nhếch mép cười. Hắn sải bước như bay qua chiếc cầu. Người đàn ông và người phụ nữ líu ríu chạy theo. Chiếc giầy đỏ người phụ nữ rơi ra. Cô thả tay người đàn ông và quay lại nhặt. Rồi lại cuống cuồng chạy theo.

4. NGOẠI. HÀNH LANG. TỐI.

Người thanh niên vẫn sải bước nhanh. Cách sau lưng khoảng 4m là người đàn ông. Vẻ mặt người đàn ông căng thẳng, ông ta đưa mắt nhìn xung quanh. Người phụ nữ đi ngay sau lưng người đàn ông, tay cô cầm đôi giầy đỏ, tóc rối tung quấn vào mặt, bước nhanh theo. Họ đi qua một hành lang nhem nhuốc, treo đầy những chiếc đèn lồng cũ kỹ. Ánh sáng yếu ớt, đỏ lờ nhờ hắt ra từ những chiếc đèn.

Một người đàn bà trung niên phốp pháp xuất hiện, cũng đeo mặt nạ, mặc chiếc váy kẻ sọc màu gụ đã cũ, đi đôi giầy đen đế to để lộ ra bắp chân to tướng. Bà ta đưa chùm chìa khóa cho người đàn ông với giọng the thé, gầm gừ.

NGƯỜI ĐÀN BÀ:

Phòng nhân tình. Đi thẳng, rẽ trái!

5.NỘI.PHÒNG NGỦ. TỐI

Người phụ nữ ngồi xuống tấm đệm trắng, nhấc 2 chân lên, chống cằm vào đầu gối. Cô đưa mắt nhìn xung quanh.

Trên tường có rất nhiều mặt nạ, to nhỏ, lớn bé có đủ cả.

Bỗng cô sững lại khi mắt nhìn tới một chiếc mặt nạ màu vàng nhạt, chiếc mặt nạ có một gương mặt buồn u ám, đôi mắt nhìn thẳng cô.

Cô run rẩy. Tay cô víu vào thành giường, nắm chặt làm tấm ga giường nhúm nhó. Mặt cô biểu lộ sự căng thẳng, mồ hôi rịn ở trán và thái dương..

Người đàn ông từ nhà tắm bước ra, từ thắt lưng trở xuống quấn khăn tắm màu trắng. Ông hốt hoảng nhìn cô gái.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Em sao thế?

Mặt người phụ nữ tỏ vẻ khiếp đảm, toàn thân run rẩy. Cô giơ tay chỉ chiếc mặt nạ màu vàng nhạt.

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Chồng em.

Chiếc mặt nạ màu vàng bỗng rung rinh. Ánh đèn phòng nhấp nhoáng… Người phụ nữ run rẩy mạnh và bật khóc. Cô bật dậy, chạy đến mở cửa và lao ra khỏi phòng…

Người đàn ông rợm bước theo. Cánh cửa phòng đóng mạnh. Ông quay lại nhìn xung quanh cả phòng. Tất cả im ắng. Những khuôn mặt nạ vẫn yên trên tường. Ông lắc đầu nhè nhẹ. Ông đến bên chiếc giường, cầm chiếc quần dài và xỏ chân vào.

Bỗng có tiếng “rắc”. Ông quay phắt lại. Không có gì. Ông xỏ nốt ống quần. Thêm một tiếng “rắc”. Mồ hôi túa ra trên trán ông. Ông đứng im trong giây lát và từ từ quay lại. Hàng loạt mặt nạ trên tường lả tả rơi xuống, hình ảnh mặt nạ biến dạng, cái thì méo mó, cái thì dài ngoẵng, nhập nhoằng…

Há hốc miệng kinh hãi, mặt trắng bệch như không còn giọt máu, người đàn ông cuống quýt vơ đống áo và lao ra khỏi phòng. Tiếng nhạc ầm ĩ đầy ma quái đuổi theo sau lưng.

6. NGOẠI. CẦU. TỐI.

Người phụ nữ run rẩy chạy. Đến chiếc cầu, cô dừng lại ôm ngực thở. Một lúc sau, người đàn ông đuổi kịp, ông thở dốc, một tay cầm áo vét, 1 tay cài cúc áo sơ mi.

Những chiếc khăn dài trắng vẫn phất phơ bên cầu. Xa xa có những bóng người vật vờ nhẹ nhàng bước.

Trong tiếng thở nhanh, dồn dập, hai người bước lên cầu. Qua cầu, đến chỗ biển hiệu in hình chiếc giường màu dạ quang thì gặp lại người thanh niên mặc đồng phục cũ và người đàn bà phốp pháp đang đứng xếp hàng, tay dài lõng thõng chầm chậm đưa lên đưa xuống.

NGƯỜI ĐÀN BÀ:

Sao anh chị vội thế? Hy vọng anh chị thoải mái.

Người phụ nữ vẫn vừa bước vội vàng vừa nói đứt đoạn.

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Thật .. là … khủng … khiếp!

NGƯỜI THANH NIÊN:

Theo mong muốn của mọi người ở dương gian, chúng tôi đang cố gắng xây dựng khu âm phủ này thành thiên đường… Hy vọng sẽ gặp lại anh chị. Hẹn gặp lại…

Mọi ánh sáng tắt hết, chỉ còn lờ mờ những vệt sáng của những chiếc khăn màu trắng phất phơ. Một lực rất mạnh kéo người đàn ông và người phụ nữ vào lỗ sâu hun hút…

7. NỘI. THANG MÁY. TỐI

Điện trong thang máy bật sáng. Người đàn ông đứng 1 góc, quần áo xộc xệch. Người phụ nữ ngồi bệt 1 góc, đôi vai run rẩy. Gương mặt hai người vẫn chưa hết bàng hoàng.

Biển báo thang máy chỉ số 1. Bỗng có tiếng “Tín tin” của thang máy vang lên. Cửa thang máy dần mở. Họ đưa mắt nhìn nhau.

Người phụ nữ nhặt chiếc giầy đỏ bên cạnh, đi vào chân và đứng lên. Người đàn ông chỉnh lại áo. Cả hai bước ra khỏi thang máy. Người đàn ông giơ tay định choàng vai người phụ nữ.

NGƯỜI ĐÀN ÔNG:

Em…

Người phụ nữ né nhẹ bàn tay người đàn ông. Đưa tay vuốt lại tóc, cô hít và thở mạnh. Nhìn thẳng mặt người đàn ông, cô nói.

NGƯỜI PHỤ NỮ:

Em xin lỗi.

Nói rồi cô đi như chạy ra khỏi hầm thang. Người đàn ông nhìn theo người phụ nữ. Ông quay lưng bước đi.

Một cặp đôi nam nữ khoác vai nhau đi tới. Họ dìu nhau vào thang máy.

CÔ GÁI:

Chị ấy có nhìn thấy chúng ta không? Em thấy chị ấy khóc…

NGƯỜI NAM:

Chắc em nhìn nhầm người rồi, vợ anh đi thăm cô bạn gái bị ốm, mà bệnh viện thì không cùng hướng này. Ta đi nào…

Cửa thang máy đóng. Tiếng “Tín tin”. Thang máy đi lên. Biển báo thang máy lần lượt chỉ số 1,2,3… Một âm thanh như tiếng thét dài. Vang vọng./.

~ by hoahuyen on February 24, 2009.

20 Responses to “Kịch bản phim ngắn: Thang Máy”

  1. Có đại ca nào đẹp trai xinh gái đang online vào chỉnh font cho em với, em chỉnh mãi không được. Huhu..

  2. Em ơi, cái này bao giờ làm film, keke,
    Chúc mừng nha,

  3. Có người hỏi mua kịch bản rồi chị ạ. Nhưng em quyết rồi, em sẽ làm phim này dù tốn kém đến đâu. Mong được sự ủng hộ của Thầy cô và các bạn nhé!

  4. ừ, quyêt tâm là được nhưng đăng ký bản quyền tác phẩm đi nhé,

  5. đã sửa lại font, có điều format sẽ trông không giống kịch bản chính thức ở phần thoại, đành thông cảm vì trang web không cho phép format phức tạp, nếu không sẽ bị lỗi như lúc trước, :),

    by the way, kịch bản hồi hộp quá, chúc mừng em,
    làm phim này chắc là tốn kém đây, hình ảnh mở rộng quá, :),

  6. ờ, ko bỏ được thói quen xấu là soi chính tả,
    “dợm bước” mới đúng, :D,

  7. ờ nữa, :), nếu người phục vụ đeo mặt nạ mà không nói đây là âm phủ thì tính mơ hồ cao hơn, :),
    và có lẽ sau khi thang máy tắt điện tối thui thì ta ko thấy người đàn ông lấy điện thoại từ đâu ra, chỉ đơn giản là người đàn ông bật điện thoại lên bấm số,
    sau đó cần xem loại điện thoại nào đủ sáng để soi thấy các chi tiết còn lại, :D,

  8. Thế mà Đại ca đẹp trai Phongsinh không sửa hộ em chữ “dợm” luôn. Híc…
    Còn về cái “ờ nữa” của đại ca: Em vẫn muốn để người phục vụ nói câu ấy bởi cái tính hài hước của nó chắc chắn cũng sẽ là một cái gì đó khiến cái gì đó/ai đó suy nghĩ.
    Nhớ bạn Cẩm bảo em là kịch bản có lời thoại hơi kịch. Đó là em cố tình làm như thế. Cuộc đời chính là một vở kịch mà chủ nhân cuộc đời đó chính là những diễn viên.

    Ờ nữa, thang máy tắt điện nhưng không gian trong thang máy sẽ là màu đo đỏ hắt ra từ bảng báo tầng – chiếu vào gương, tạo thành 1 luồng sáng nhờ nhờ, tôi tối…Không rõ mặt diễn viên, chỉ thấy bóng họ…

    Cám ơn anh phongsinh ạ!

  9. Thú vị quá chị Hòa, đầu cuối tương ứng. Hehe… Em thích 2 nhân vật phục vụ phòng đeo mặt nạ. :D

  10. Hay khi chọn diễn viên cho 1 trong 2 nhân vật ấy, chọn em Phương nhỉ? hihi…

  11. Ơ, thế thì chị phải cho em nhìu đất diễn hơn nha. Chứ cái mặt đã đeo mặt nạ roài thì hành động cũng phải hoành tráng kiểu “V for Vendetta” ấy. Chị xem phim ấy chưa? Hơi bị hay. :P

  12. Sao mình không sửa bài được nhỉ? Đại ca nào sửa từ “dợm bước” cho em với.

    À, đã đi đăng ký bản quyền rồi.

    @ Bé Phương: Cho nhân vật vẽ mặt chứ không đeo, đeo cứng lắm, không biểu lộ cảm xúc được… Thế là nhiều đất diễn hơn hẳn nhỉ?//

  13. Hòa ơi, với nhân vật đó, chỉ quay từ phía sau lưng thôi nha.. Hì hì.
    Phương ơi, chị Hòa mà ghi hình từ phía sau diễn viên, em cứ đi giật lùi và diễn, kiểu gì em cũng vẫn được lên hình,, hì hì
    Tớ nói vui vậy thôi.

  14. Quay lưng thì hoá trang mặt nạ uổng phí sao, hả nhà sản xuất Bum?

  15. (ơ! Nói nhỏ thôi, tớ đang trêu em Phương – đại loại như mời lên hình 30s nhưng bắt đứng quay lưng lại phía ống kính ấy :D)

  16. “minh moi viet mot kich ban phim ngan, cac ban lam on gop y giup nha!”
    Kịch bản phim ngắn:

    NƯỚC MẮT TÌNH NHÂN

    Tác giả: Meo

    *Thời lượng

    40 phút

    * Nhân vật

    – Nhân vật chính:

    Hoàn: 27 tuổi, thân hình khỏe mạnh, nhan sắc bình thường.

    Tùng: tên thật là Thái Thanh Phong – bị truy nã vì tội danh buôn lậu ma túy và giết người.

    – Nhân vật phụ:

    Sương – người tình buôn lậu của Tùng.

    Ly – Vợ Tùng

    Người phụ nữ bán thịt.

    Một số công an.

    Những nữ công nhân cao su

    Và một số vai quần chúng khác.

    * Nội dung tóm tắt

    Hoàn, một cô gái trẻ, công nhân cao su, sống một mình trong một căn nhà nhỏ nằm lọt thõm và bơ vơ giữa rừng cao su bát ngát của nông trường Phú Xuân.

    Nghề công nhân cao su là một nghề cực khổ và đơn độc. Một người công nhân phải đi cạo mủ từ 1, 2 giờ sáng…trong một khoảng rừng vắng lặng, bát ngát. Một đêm khuya gần sáng, khi đang cạo mủ trong rừng cao su hoang vắng thì Hoàn bị một bàn tay đàn ông đầy máu bịt miệng cô và … kêu cứu…

    Hoàn đã đưa người đàn ông bị thương đó về nhà chăm sóc. Vì cảm thông cho hoàn cảnh của anh ta, cô đã lưu người đàn ông ấy ở lại nhà mình. Khi tình cảm giữa Hoàn và người đàn ông nảy nở thì Hoàn phát hiện ra bí mật tội lỗi mà người tình đang giấu kín. Cô đau khổ, dằn vặt và đấu tranh tâm lý để rồi đưa ra quyết định cuối cùng đầy nước mắt…

    *Cảnh 1

    Ngoại, 3 giờ sáng, rừng cao su bạt ngàn mờ sương, vắng lặng, chỉ có tiếng gió rít trên những vòm lá nghe như rên rỉ. Ánh đèn pin của những người công nhân đi cạo mũ le lói .

    Hoàn sửa lại chiếc đèn pin đội đầu, cô bịt khẩu trang kín mặt chỉ để lộ ra đôi mắt đen có hàng mi cong vút. Kéo cao đôi bao tay. Hoàn bắt đầu công việc mỗi ngày của mình. Bàn tay cô thoăn thoắt sửa lại chiếc bát hứng nhựa và dùng chiếc dao cạo nhỏ và sắc cạo những khoanh vỏ mỏng quanh cây cao su, từng dòng nhựa trắng ứa ra và chảy xuống cái bát lớn cột ngang thân phía gần gốc.

    *Cảnh 2

    Ngoại, 3 giờ sáng, rừng cao su âm u, sương lãng đãng, tiếng gió rờn rợn.

    Một chàng trai mặt mày xơ xác, má hóp sâu, cặp mắt trũng và tối. Chân trái bị thương. Anh ta gắng gượng chút hơi tàn lết từng bước khập khiễng trong rừng cao su, tiến về phía có ánh đèn pin. Thỉnh thoảng anh ta nghiến răng, vẻ mặt đau đớn và cúi xuống ôm cái chân trái bị thương.

    *Cảnh 3

    Ngoại, hơn 3 giờ sáng, rừng cao su vắng lặng, thỉnh thoảng có tiếng gió, tối âm u.

    Hoàn đang chăm chú công việc cạo mủ và đặt bát hứng mủ cao su ở từng cây, từng hàng. Chợt có tiếng động sột soạt và tiếng rên nho nhỏ. Cô dừng tay, ngẩng đầu, nhíu mày, nghe ngóng. Nhưng rừng tối quá , rừng vắng lặng đáng sợ, ánh đèn pin của Hoàn lia bốn phía vẫn không thấy gì. Chỉ có tiếng gió vẫn thỉnh thoảng rít khẽ trên đầu và tiếng lá khô dưới chân lạo xạo. Cô lại cúi xuống và chăm chú với công việc.

    *Cảnh 4

    Ngoại, rừng cao su tối mờ, se sẽ vọng tiếng dao cạo trên vỏ cây và tiếng gió.

    Chàng trai lấy hết sức vịn vào một thân cây cao su, một tay như cố giữ vết thương ở đùi, chàng ta cố gắn di chuyển nhẹ nhàng về phía Hoàn. Mỗi khi có ánh đèn pin rọi tới, chàng ta lại núp sau bóng cây, cách Hoàn một quãng ngắn.

    *Cảnh 5

    Ngoại, trời vẫn tối, sương mờ ảo, rừng vắng, gió rít nhẹ trên cao.

    Hoàn cặm cụi với công việc, say sưa quên cảnh giác.

    Chợt một bàn tay đầy máu bịt lấy miệng cô. Hoàn bất ngờ và sợ hãi làm rơi con dao nhỏ xuống đất. Cô ú ớ kêu không ra tiếng. Người vừa đưa tay bịt miệng cô kêu lên một câu:

    – Hãy cứu tôi! Cứu tôi với, tôi… chết …mất!

    Rồi hắn ngã xuống kéo Hoàn ngã theo. Bàn tay đầy máu buông khỏi mặt Hoàn. Cô khiếp đảm quay lại nhìn. Một chàng trai nằm bất động trên đất. Mồ hôi túa ra trên trán, cô thất thần đứng dậy lùi lại rồi quay lưng bỏ chạy.

    *Cảnh 6

    Nội, căn phòng của một căn nhà gỗ đơn sơ, nằm lọt thòm giữa bạt ngàn cao su, ánh đèn dầu đỏ quạch, lờ mờ. Chàng trai nằm trên giường.

    Hoàn đang lấy khăn nhúng chậu nước muối lau vết thương cho chàng trai. Hoàn giã một thứ lá gì đó đắp vào vết thương ấy. Rồi Hoàn từ từ đắp chiếc khăn ướt lên trán chàng.

    Xong cô ngồi bên mép giường lặng ngắm người đàn ông mình vừa cứu đang nằm thiêm thiếp mê man.

    *Cảnh 7

    Ngoại, sáng. Tại một công trường xây dựng, buổi trưa.

    Tùng ngồi hút thuốc trong một góc lều của thợ xây, vẻ mặt ra chiều nghĩ ngợi.

    Một người đàn ông tóc tai lờm xờm, đen đúa vạm vỡ lại ngồi bên cạnh.

    Người đàn ông mượn điếu thuốc của Tùng rít một hơi rồi hỏi: Làm đếch gì mà mặt như đưa đám thế?

    Tùng cười buồn: Đang định bỏ nghề!

    Người đàn ông: Sao? Chán cảnh trộn hồ rồi à?

    Tùng: Vợ bệnh mà không đủ tiền mua thuốc, đang định kiếm việc khác đây!

    Người đàn ông: Sao, anh bạn muốn làm giàu chứ gì? Ừ, thế thì đổi nghề đi, chứ đi phụ hồ thì giàu sao nổi? Cả đời đi xây nhà cho người ta, còn mình thì cái lều cũng không có mà ở.

    Tùng im lặng rít thuốc, phả khói lên mặt.

    Người đàn ông: Mà này, những người như tụi mình thì biết làm giàu bằng cách nào, họa có đi buôn lậu thì may ra!

    Tùng vẫn không nói gì, ra chiều nghĩ ngợi.

    Người đàn ông: Này! Có một ả tên Sương, rủ tôi đi buôn hàng trắng, phất nhanh lắm!Nhưng làm mấy việc đó phiêu quá, tôi chả dám liều. Cậu muốn thử vận thì tôi giới thiệu cho!

    Tùng quay sang nhìn người đàn ông, ánh mắt nhíu lại, tò mò và chờ đợi.

    *Cảnh 8

    Nội, căn phòng 12 mét vuông chật hẹp nằm trong một con hẻm của thành phố Ban Mê Thuật.

    Người phụ nữ ngồi bên chiếc giường nhỏ trong phòng đang lộ đầy vẻ lo lắng. Khuôn mặt chị phờ phạc, u tối. Thỉnh thoảng nhăn mặt ôm bụng.

    Tùng bước vào phòng, vẻ mặt đang lộ vẻ tươi vui bỗng hơi chựng lại khi thấy vợ.

    Tùng: Em chưa đi ngủ sao? Em không nên thức khuya quá!

    Người phụ nữ: Em không ngủ được? Anh đi đâu sao giờ này mới về?

    Tùng: Anh nói với em rồi, anh phải làm thêm buổi tối cho kịp tiến độ của công trình.

    Người phụ nữ: Anh đi làm hay đi đâu với ai?

    Tùng hơi sững sờ và bối rối trước câu nói của vợ: Em nói gì thế? Anh có đi với ai đâu? Anh muốn làm thêm ca tối để kiếm tiền lo cho em thôi.

    Người phụ nữ: Bệnh tình của em cũng đỡ hơn đôi chút rồi, anh đừng lo lắng quá, em không muốn anh phải khổ sở vì em nhiều như thế nay đâu!

    Tùng bước tới ngồi cạnh và nắm tay vợ: Anh là chồng thì phải lo cho em chứ!

    Người phụ nữ: Em biết, nhưng em không muốn anh vì em mà phải làm những việc sai trái.

    Tùng: Anh đi phụ hồ thì có gì mà sai trái chứ?

    Người phụ nữ nhìn Tùng thật lâu: Anh đừng giấu em, em đã đến công trình tìm anh, người ta nói anh nghỉ làm ở đó cả tháng nay rồi! Anh nói thật cho em biết đi, anh đang làm gì? Làm việc gì mà có thể kiếm được nhiều tiền như thế?

    Tùng âu yếm nhìn vợ: Em không cần phải lo nghĩ nhiều, anh biết phải làm gì mà, anh chỉ muốn kiếm tiền để chữa bệnh cho em, anh không muốn em bị căn bệnh hành hạ khổ sở như thế này đâu.

    Người phụ nữ nhìn Tùng, nước mắt lăn dài trên má.

    *Cảnh 9:

    Nội, gian phòng hẹp, ánh sáng lọt từ cửa vào nhà, mọi thứ đồ đạc trong nhà phủ đầy bụi bặm.

    Chàng trai từ từ mở mắt, khuôn mặt hốc hác, xanh xao và phảng phất ưu tư. Chàng đưa mắt nhìn quanh rồi gượng ngồi dậy. Chàng nhăn mặt vì đau và rồi đưa một tay chống xuống chiếc giường gỗ ọp ẹp, một tay kéo chiếc chăn cũ trên người ra để nhìn vết thương nơi chân trái, vết thương được rịt thuốc băng bó cẩn thận. Chàng đưa mắt nhìn quanh gian phòng vắng lặng. Chàng gắng gượng dậy ngồi thẳng dậy thì có tiếng bước chân. Hoàn bưng một tô cháo nghi ngút khói đến bên giường.

    Hoàn: Anh tỉnh rồi sao? Tôi nghĩ anh đói nên nấu cho anh tô cháo! (nói rồi đặt chén cháo bên mé giường)

    Tùng: Cảm ơn cô, cô tốt với tôi quá! (đưa mắt nhìn quanh) Đây là đâu vậy cô?

    Hoàn: Đây là nhà tôi, tôi thấy anh bị thương ngất xỉu trong rừng cao su nên đưa anh về đây.

    Tùng nhíu mày suy nghĩ như cố như lại mọi chuyện, rồi lại ngó xung quanh

    Hoàn: Anh cứ ở lại đây, bao giờ vết thương đỡ hơn hãy đi!

    Tùng: Làm phiền cô quá!

    Hoàn: Không cần khách sáo vậy đâu, mà nhà anh ở đâu? Có cần tôi báo cho gia đình anh biết không?

    Tùng: Cảm ơn cô, nhưng không cần đâu, tôi không có ai thân thích để mà báo tin cả.

    Hoàn nhìn người đàn ông, thấy khuôn mặt anh ta có vẻ buồn và ẩn chứa nhiều tâm sự cô cũng không đành hỏi tiếp.

    Hoàn: Thôi, anh đang mệt thì nghỉ ngơi thêm đi, tôi phải đi ra nông trường để nhập mủ cao su cho người ta đã.

    Hoàn đứng dậy là bước đi, Tùng nhìn theo dường như định hỏi câu gì đó nhưng rồi lại thôi.

    *Cảnh 10

    Ngoại, sáng, trước cửa một trạm thu cũ kĩ nằm bên mép một lô cao su. Những người công nhân đang túm tụm và lộn xộn, họ chờ người tổ trưởng gọi tên mình để cân mủ cao su và kí tên vào cuối sổ kiểm kê. Những người đã cân xong thì xách những xô mủ trắng đầy đổ vào một cái thùng lớn đặt phía sau người tổ trưởng.

    Hoàn vừa đứng đợi đến lượt mình, vừa nói chuyện với một vài người bên cạnh. Chợt có một cô gái chạy lại đập vai Hoàn.

    Hoàn quay lại, cô gái dúi vào tay Hoàn một phong bì màu hồng.

    Cô gái: Tuần tới đám cưới tớ, tới dự cho vui nhé!

    Mấy người đứng cạnh cười nói trêu đùa cô gái đó.

    – Chà, Lệ sướng nhé, sắp lấy chồng, thảo nào trông đẹp hẳn ra.

    – Sao lấy chồng rồi có đi cạo mủ cao su nữa không hay là bỏ nghề?

    – Chắc bỏ nghề thôi, lấy chồng thì ra phố sống, ai lại chui rúc trong cái rừng cao su này chi cho khổ.

    – Một năm làm công nhân cao su là tổn thọ mấy tuổi ấy chứ!

    – Chứ sao, cao su đi dễ khó về mà lại, hít mấy cái hơi độc này không chết sớm mới lạ.

    Chợt có tiếng ai đó trêu Hoàn: Thế còn chị Hoàn bao giờ mới định lấy chồng đấy?

    Hoàn nhìn người bạn, cười: Ai người ta thèm để ý tôi mà lấy?

    Một người đứng cạnh Hoàn nói: Chị định ở ẩn mãi trong cái rừng ấy thì ai biết mà để ý? Phải đi ra ngoài rồi kiếm một anh chồng mà nhờ chứ, chẳng lẽ ở một mình mãi.

    Hoàn cười không nói.

    Người đứng cạnh: Mà chị Hoàn gan thật, sống một mình trong ấy, quanh năm không có ai lai vãng. Sao chị không chuyển ra ngoài làng cho gần đường sá nhà cửa đỡ buồn.

    Hoàn: Em sống thế quen rồi, với lại ở nhờ đất nông trường trong ấy, chứ tiền đâu mà chuyển nhà ra ngoài làng hả chị.

    Tiếng mấy người công nhân vẫn cười nói xôn xao, Hoàn cúi xuống nhìn tấm thiệp hồng trong tay, ánh mắt thoáng buồn.

    *Cảnh 11

    Ngoại, Buổi chiểu vài tia nắng lọt xuống con đường. Con đường đất đỏ nho nhỏ chạy giữa hai lô cao su.

    Hoàn vừa trầm ngâm suy nghĩ. Một tay cô lủng lẳng túi thức ăn và rau củ mới mua và chiếc thùng nhựa khá lớn dính lem nhem mủ cao su vàng trắng lờ nhờ, tay kia cầm chiếc thiếp hồng. Thỉnh thoảng Hoàn đưa tấm thiếp lên xem và mỉm cười.

    *Cảnh 12

    Ngoại, trời sắp tối.

    Hoàn về đến sân đã thấy Tùng ngồi trước cửa.

    Hoàn: Anh dậy được rồi sao? Chân anh sao rồi?

    Tùng: Cảm ơn cô, vết thương đỡ nhức rồi! Sao cô đi làm về trễ vậy?

    Hoàn: À! Hôm nay tôi phải nhập mủ cho nông trường.

    Tùng: Cảm ơn cô vì đã cứu tôi!

    Hoàn: Có gì đâu, gặp người hoạn nạn thì phải giúp đỡ thôi? Mà lúc sáng vội đi làm tôi chưa kịp hỏi anh tên gì?

    Tùng: Tôi tên Tùng, còn cô?

    Hoàn: Tôi tên Hoàn. Hôm trước anh làm tôi hết hồn không kêu được một tiếng. Định bỏ chạy, nhưng sau đó nghĩ lúc ấy chỉ có mình tôi, tôi không cứu anh chắc anh phải bỏ xác giữa rừng nên đành đưa anh về đây.

    Tùng: Bất đắc dĩ tôi mới phải làm thế! Tôi xin lỗi.

    Hoàn: Mà sao anh lại lạc ở trong rừng giờ đó? Lại còn bị thương nữa?

    Tùng: Tôi bị người ta đuổi đánh rồi chạy vào đây trốn.

    Hoàn: Sao người ta đánh anh?

    Tùng: Tôi là thợ hồ, đi làm công trình ở ngoài nông trường Phú Xuân. Tối hôm trước, đám thợ xây ngồi uống rượu rồi chia chác tiền công. Tôi có cãi lộn với chúng nên chúng đuổi đánh tôi.

    Hoàn: Thật là độc ác quá, chúng đánh anh bị thương như thế này rồi bỏ mặc anh trong rừng, lỡ anh có mệnh hệ gì thì sao?

    Tùng cười, im lặng không biết nói gì.

    Hoàn: Thôi, trễ rồi, anh ngồi đây, để tôi đi nấu cơm tối đã!

    Hoàn xách túi thức ăn bước vào nhà. Tùng nhìn ra sân, bóng tối đang dần phủ xuống. Anh lặng buồn nghĩ về cuộc đời đã qua của mình và thở dài, không biết ngày mai sẽ ra sao?

    *Cảnh 13

    Nội, trong căn nhà của Hoàn, đèn dầu đỏ lờ mờ.

    Tùng ngồi bên một cái bàn gỗ, Hoàn đang bưng thức ăn đặt lên bàn.

    Hoàn: Tôi nấu ăn không được ngon lắm, anh đừng chê nha.

    Tùng: Tôi được cô cho ăn ở miễn phí, có đâu dám chê chứ.

    Hoàn nhìn Tùng cười nhẹ rồi xúc bát cơm đưa cho Tùng.

    Tùng: Cô sống ở đây một mình sao?

    Hoàn lặng lẽ gật đầu.

    Tùng: Phụ nữ như cô sống đơn độc nơi rừng sâu này mà không sợ sao?

    Hoàn: Sợ gì chứ? Tôi quen như vậy rồi, với lại, cũng như anh thôi, tôi không có gia đình nào hết, tôi mồ côi từ nhỏ, hồi trước sống lang thang ở trên Ban Mê Thuật, lượm ve chai sống qua ngày, rồi phiêu bạt về đây, xin vào làm công nhân cạo mủ cao su cho nông trường Phú Xuân.

    Tùng: Tôi hỏi không phải, tôi xin lỗi …

    Hoàn cắt ngang: Có gì đâu, thôi, anh ăn cơm đi!

    Đang ăn cơm, chợt có tiếng gõ cửa. Hoàn và Tùng cùng nhìn nhau ngạc nhiên.

    Tùng hỏi khẽ: Ai tìm cô vậy?

    Hoàn: Tôi không biết, xung quanh đây có căn nhà nào ngoài nhà tôi đâu? Từ trước tới nay cũng không ai tới nhà tôi giờ này.

    Tùng vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng: Có lẽ tôi nên lánh đi.

    Hoàn: Cần gì phải thế!

    Tùng: Cô là phụ nữ, lại sống một mình, nếu ai biết có mặt tôi ở đây có lẽ không hay cho cô.

    Hoàn nhìn Tùng một lát rồi khẽ gật đầu, Tùng đứng dậy khỏi bàn và cà nhắc từng bước ra phía sau nhà.

    Hoàn cũng đứng dậy rồi chờ cho Tùng khuất hẳn ở sau nhà mới đưa tay tháo chốt cánh cửa gỗ.

    Cánh cửa hé mở, hai người đàn ông lạ xuất hiện trước cửa. Họ ăn mặc gọn gàng, lịch sự.

    Người đàn ông 1: Chị là chị Hoàn, công nhân cao su của nông trường Phú Xuân?

    Hoàn hơi ngỡ ngàng: Vâng, các anh là…?

    Người đàn ông 1: Chúng tôi có chuyện cần nói với chị.

    Hoàn hơi lưỡng lự: Vâng…(rồi mở rộng cửa cho hai người đàn ông bước vào)

    Hoàn đợi hai người đàn ông vào hẳn rồi khép cửa và đi nhanh lại chiếc bàn, cô nhanh nhẹn dọn dẹp mâm cơm rồi bưng đặt qua chiếc giường bên cạnh. Một trong số hai người đàn ông nhìn chăm chăm vào mâm cơm, để ý thấy hai cái chén và hai đôi đũa.

    Hoàn: Mời hai anh ngồi! (rồi rót nước mời khách)

    Hai người đàn ông ngồi xuống.

    Người đàn ông 1 nhìn quanh nhà: Nhà chị ở sâu trong này, chúng tôi phải đi tìm mãi.

    Hoàn: Nhưng các anh là ai? Có chuyện gì sao phải lặn lội vào tận đây tìm tôi?

    Người đàn ông 2: À, chúng tôi là nhân viên của nông trường Phú Xuân, chúng tôi đi kiểm tra tình hình đời sống công nhân của nông trường thôi. Hình như chị sống một mình?

    Hoàn: Vâng

    Người đàn ông 1: Xung quanh đây không có nhà ai ngoài nhà chị nữa chứ?

    Hoàn: Vâng! Đây là căn nhà trước đây nông trường dùng làm trạm thu mủ cao su, nhưng giờ đã bỏ hoang, tôi không có chổ ở nên mượn của nông trường ở tạm.

    Người đàn ông 1: Sống một mình chị có gặp khó khăn gì không?

    Hoàn: Dạ không, tôi không gặp khó khăn gì.

    Người đàn ông 2: Vùng này rừng cao su bạt ngàn, lại cách xa làng xóm nên rất khó kiểm soát. Bọn tội phạm thường lợi dụng địa hình này để tới đây lẩn trốn, chị sống trong này một mình nên cẩn thận.

    Hoàn nhìn hai người đàn ông, vẻ mặt thoáng chút chột dạ.

    Người đàn ông 1: Từ nay, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ vào thăm chị, có gì khó khăn chị cứ nói, chúng tôi sẽ về báo cáo với nông trường tạo điều kiện giúp đỡ chị. (ròi lôi trong túi ra một mảnh giấy) đây là địa chỉ của chúng tôi.

    Hoàn: Cảm ơn hai anh, có gì tôi sẽ nói.

    Người đàn ông 1: Và nếu chị gặp người đàn ông nào khả nghi, chị hãy báo cho chúng tôi ngay.

    Hoàn: Vâng!

    Người đàn ông 2: Thôi, chúng tôi đến thăm chị một chút, chúng tôi xin phép về vì còn đi thăm những gia đình khác.

    Nói rồi hai người đàn ông đứng dậy ra về, Hoàn tiễn khách ra tận cửa.

    Khép cửa lại, Hoàn quay mặt đứng nhìn trầm ngâm vào nhà, nghĩ ngợi.

    *Cảnh 14

    Ngoại, trên tầng hai trong góc sáng của chiếc bàn kê gần cửa sổ nhìn xuống đường của một quán cà phê nằm trên đường phố Ban Mê Thuật, Tùng đang ngồi cùng với một cô gái đẹp.

    Sương (tên cô gái): Sao, giờ anh định bỏ ngang chuyến hàng này ư?

    Tùng nhìn Sương, uống cạn ly nước: Vợ tôi không muốn tôi làm việc này?

    Sương (châm thuốc hút): Anh thật là…chẳng phải anh đã bảo sẽ kiếm tiền để lo cho cô vợ bệnh tật của mình sao?

    Tùng gục mặt, tay nắm chắc chiếc ly: Nhưng cô ấy không muốn tôi kiếm tiền bằng cách này. Cô ấy đau khổ và lo lắng lắm, có lẽ tôi không thể tiếp tục.

    Sương: Nhưng em đã nhận hàng về đây rồi, đây là mối hàng lớn, nếu anh bỏ không làm, người ta sẽ giết cả hai.

    Tùng: Anh đã suy nghĩ rất nhiều, việc làm này….có lẽ ta nên dừng lại đi Sương.

    Sương: Anh nói hay nhỉ? Làm việc này muốn dừng lại là dừng lại được sao? Chính anh lúc đầu đã tìm đến em để mong em giúp đỡ bây giờ anh muốn dừng lại là sao?

    Tùng: Anh còn vợ anh, anh không thể khiến cô ấy bệnh nặng thêm vì anh…

    Sương: Anh còn vợ anh? Thế còn anh? Những ngày qua, anh đã đối với em như thế nào? Em đã vì anh, dìu dắt anh, bây giờ vì vợ anh anh bỏ mặc em sao?

    Tùng: Sương, anh không bỏ mặc em, ý của anh là cả hai chúng ta nên dừng lại!

    Sương: Dừng lại? Anh đã nói, xong chuyến này anh sẽ đưa vợ anh về quê, li dị vợ anh và cưới em, anh quên rồi sao? Sao bây giờ lại nói dừng lại?

    Tùng cúi mặt không biết nói sao trước những gì đã hứa với Sương, trông anh thảm hại và rầu rĩ.

    Sương (liếc tùng, cười nửa miệng) dịu giọng: Anh việc gì phải mềm oặt ra thế. (rồi đứng lên rời ghế bước ra sau lưng Tùng, hai tay quàng qua vai Tùng) Anh đã vì vợ anh nai lưng ra kiếm tiền, ả ta không hiểu thì thôi, lại còn bắt anh bỏ việc sao? Mà anh đâu có thể bỏ ngang như thế được? Hàng đã nhận về đây rồi, bây giờ anh phải đi giao hàng thôi, nếu anh bỏ ngang, người ta sẽ giết anh, giết cả em nữa, anh hiểu không?

    Tùng nhướng mắt lên nhìn Sương.

    Bỗng Tùng từ đâu, vợ Tùng xuất hiện trước mặt Tùng và Sương.

    Vợ Tùng: Anh Tùng, tại sao anh không nghe lời em? Tại sao anh còn đi với cô ta?

    Tùng sửng sốt: Ly à, sao em biết mà tìm được chỗ này?

    Vợ Tùng trả lời câu hỏi của Tùng, cô đến gần Sương, giọng đau khổ: Cô hãy buông tha cho chồng tôi, đừng dụ dỗ anh ấy lún sâu vào con đường tội lỗi của cô nữa, tôi van xin cô

    Sương: Tôi đâu dụ dỗ chồng chị, anh ấy hám tiền nên theo tôi đấy chứ, anh ấy đã hứa sẽ bỏ chị để cưới tôi, anh Tùng giờ là người của tôi, anh ấy không thể bỏ ngang mọi việc như thế chỉ vì chị được.

    Vợ Tùng: Nếu cô không buông tha anh ấy, tôi sẽ báo công an.

    Sương: Ha ha, chị cứ việc, anh Tùng cũng có phần đấy!

    Chợt nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát hú còi dưới đường, Sương nhìn vợ Tùng:

    – Chị đã báo công an?( rồi quay sang Tùng) Chạy thôi, cớm đánh hơi ra chúng ta rồi! (rồi, với lấy cái túi xách đen trên bàn)

    Vợ Tùng túm một tay Tùng kéo lại: Anh định đi đâu?

    Tùng: Ly, tại sao em làm thế?

    Vợ Tùng: Không phải em báo công an, em không biết (hốt hoảng nhìn xuống cửa sổ)

    Tùng (dỡ tay vợ ra): Anh xin lỗi, anh phải đi!

    Vợ Tùng: Anh không được đi với cô ta, cô ta sẽ hại anh, anh biết không?

    Sương: Anh Tùng, anh nên nhớ nếu bị cớm bắt được thì tôi và anh phải dựa cột là chắc đấy.

    Vợ Tùng: Anh không được đi

    Sương kéo mạnh tay Tùng: Chạy thôi!

    Tùng chạy theo Sương, vợ Tùng níu lại, Sương quay lại giật tay vợ Tùng ra và xô vợ Tùng ngã trúng cạnh bàn rồi gục xuống đất, vợ Tùng đưa tay ôm ngực:

    – Anh Tùng!

    Tùng hốt hoảng quay lại, ngồi xuống ôm lấy vợ, người vợ trừng mắt nhìn anh, thở dốc: Anh…. hãy nghe …….em, đừng …đừng đi theo…cô ta…

    Người vợ chưa nói hết đã im bặt, gục đầu vào ngực Tùng.

    Tùng: Ly ơi, Ly ơi, tỉnh lại đi em, tỉnh lại đi…Ly, Ly…

    Sương túm tay Tùng kéo đi, vừa nói vừa thở: Anh đi thôi, công an đang lên đây đấy, cô ấy dù sao cũng đã như vậy rồi, nhanh lên đi…

    Tùng bất lực đứng lên chạy theo Sương.

    Hai người chạy lại lối cầu thang thoát hiểm nhỏ nằm ở góc khuất của quán cà phê, chạy xuống vội vã, trong khi đó, từ cầu thang chính những người mặc sắc phục công an tay cầm súng đã chạy lên đến nơi. Những người có mặt trong quán ngơ ngác hốt hoảng không biết chuyện gì đang xảy ra?

    *Cảnh 15

    Ngoại, sáng, buổi chiều muộn.

    Con đường quốc lộ từ thành phố Buôn Ma Thuột về huyện Krông Năng đoạn chạy qua nông trường Phú Xuân uốn lượn quanh co hai bên đường là những lô cao su bạt ngàn xanh ngát.

    Có một chiếc xe Win chạy hết ga luồn lách trên đường, một vài chiếc xe khác chạy sát lề để tránh. Người cầm lái là Tùng. Ngồi sau là một người phụ nữ khá trẻ, mắt kẻ chì sắc sảo, môi tô son đỏ chót, đó là Sương. Sương đeo bên vai một chiếc túi xách màu đen bằng da bóng loáng.

    Phía sau xa, hai chiếc xe máy của cảnh sát đang đuổi theo chiếc Win. Bốn người cảnh sát mặc quân phục, hai người gồ lưng lái xe, hai người còn lại cầm súng ngồi phía sau.

    Có một tiếng súng bắn chỉ thiên vang lên.

    Cảnh đuổi bắt làm náo loạn những người đi đường.

    Sương đập vai Tùng, chỉ vào một con đường đất bên đường. Tùng bẻ tay lái rồ ga lao xe vào con đường nhỏ chạy giữa rừng cao su một cách đột ngột.

    Bị lố đà, hai chiếc xe cảnh sát vượt qua con hẻm một đoạn rồi quay ngoắt lại, đuổi theo.

    Tùng vẫn rồ ga chạy. Chiếc Win rẽ lắt léo giữa các con đường đất mòn nhỏ giữa rừng cao su, dần bỏ xa hai chiếc xe cảnh sát phía sau.

    Chiếc Win đang đi bỗng khựng lại vì hết xăng. Từng và Sương nhảy xuống, chiếc Win đổ chỏng chơ. Tùng và Sương cắm đầu chạy vào rừng cao su ngút ngàn. Phía sau không thấy người đuổi theo.

    *Cảnh 16

    Nội, gian nhà tối om.

    Tùng giật mình giữa giấc ngủ, anh ngồi nhỏm dậy, nhìn trân trân vào khoảng không gian nhà tối om, anh ngồi yên lặng như thế, rất lâu

    *Cảnh 17

    Ngoại, buổi chiều, nắng quái chênh chếch bên giếng nước, Hoàn đang ngồi vo gạo, bên cạnh là túi đựng rau và 1 con cá sống.

    Tùng từ trong nhà bước ra, vẫn dáng đi cà nhắc tiến lại gần giếng.

    Tùng: Nhà cô ở sâu trong này đi chợ có xa không.

    Hoàn ngẩng lên nhìn Tùng: Xa lắm, gần ngoài đường lớn kia.

    Tùng mím môi gật gật đầu: Ở đây an toàn quá!

    Hoàn: Anh nói gì?

    Tùng: À, không, ý tôi là ở đây vắng lặng yên tĩnh quá! Để tôi giúp cô làm cá nhé!

    Hoàn: Anh có biết làm không?

    Tùng: Tôi chưa có vợ nên cũng phải biết tự nấu ăn chứ?(nói rồi Tùng khẽ ngồi xuống, duỗi bàn chân đau nhẹ nhàng và xắn tay áo lên và túm lấy con cá)

    Hoàn liếc nhìn Tùng và khẽ mỉm cười.

    *Cảnh 18

    Ngoại. Mờ tối, rừng cao su dần âm u hơn, tiếng gió lùa trên lá cây rin rít rờn rợn. Một vầng trăng giữa tháng nhô lên sau cánh rừng thẫm màu. Tùng và Sương ngồi thở dốc cạnh một lùm cây rậm.

    Tùng: Mẹ kiếp, sao bọn cớm đánh hơi được thế?

    Sương (giọng đanh đá): Nếu anh không chọn nơi giao hàng là cái quán cà phê chó chết ấy thì đâu bị chúng phát hiện.

    Tùng (dịu giọng): Buôn Ma Thuột nhỏ như mắt muỗi, chỗ nào cũng thế thôi, chỉ tại cô hành động lộ liễu quá.

    Sương bỉu môi không nói, ả mở túi xách ra, lấy một bao thuốc, lôi một điếu ra châm lửa hút.

    Tùng nhìn Sương rồi lại nhìn chỗ khác.

    Sương liếc Tùng với ánh mắt sắc lẹm: Sao? Giờ thì anh hết tin tưởng vợ rồi chứ?

    Tùng im lặng không nói.

    Người phụ nữ dí điếu thuốc đang hút dở xuống đất: Vợ anh là kẻ không ra gì, anh làm việc này là vì cô ta, vậy mà cô ta lại bán đứng anh cho công an.

    Tùng (quay sang người phụ nữ, giận dữ): Cô đừng đặt điều vu khống vợ tôi.

    Sương (cười nửa miệng): Vợ anh đã chỉ điểm cho bọn công an, nếu không sao công an biết?

    Tùng (nghiến răng): Chuyện này không liên quan đến vợ tôi.

    Sương: Ha ha, anh nghĩ vậy sao? Cô ta đau yếu như thế, thấy anh đi với tôi nên nổi máu ghen lên làm vậy để trả thù tôi thôi.

    Tùng: Cô im đi! Ly không phải là người như thế đâu.

    Sương: Tôi không im thì sao? Anh nên nhớ anh phất lên như diều gặp gió là nhờ tôi đấy. (kéo dài giọng) không có tôi, anh chỉ là một thằng phụ hồ quèn, kiếm đâu ra tiền nuôi cô vợ phản nghịch ấy. .

    Bốp! Một cái tát nảy lửa của tùng làm người phụ nữ xây xẩm loạng choạng. Nhưng khi lấy lại được thăng bằng, người phụ nữ ấy một tay ôm má:

    – Tại sao anh tát tôi à!

    Tùng: Cô là đồ bỉ ổi, cô lừa tôi thành đồng phạm với cô, biến tôi thành kẻ không có đường quay đầu lại, bây giờ vợ tôi đã chết, cô để vợ tôi yên.

    Sương gào lên, túm lấy cổ áo Tùng: Anh hối hận sao? Anh hối hận vì đã đi theo tôi sao? Tôi nói cho anh biết, đằng nào thì anh cũng đã trót tay nhúng chàm rồi, anh không thể quay lại. Nếu anh quay lại, tức là anh phản bội đường dây buôn bán này, và anh phải chết.

    Tùng: Nếu không phải tôi ngu ngốc tin cô từ đầu thì không có ngày hôm nay!

    Sương hét lên tức tối: Anh đổ lỗi cho tôi sao? Chính anh đã tự tìm đến tôi.

    Tùng: Phải, chính cô, tất cả là tại cô, cô hại chết vợ tôi, hại luôn cả tôi!

    Sương giơ tay tát Tùng: Anh im đi!

    Tùng tức giận túm lấy tay Sương và tát lại cô ta. Sương giận dữ rút con dao nhỏ trong túi xách ra vừa gào:

    – Anh khốn nạn lắm, anh biết là tôi cũng yêu anh mà? Tôi đã giúp anh làm giàu, sao anh lại đổ tội cho tôi?

    Vừa cầm dao bấm đâm vào bắp vế chân Tùng một nhát, Tùng đau đớn và tức giận. Chàng trừng mắt giật lấy chiếc dao từ tay Sương:

    – Cô điên sao?(và lỡ đà đâm một nhát vào ngực cô ta.)

    Sương hét lên một tiếng “Á” nấc nghẹn rồi ngã lăn ra, hay tay bấu vào bộ ngực găm con dao đang phun đầy máu.

    Tùng dừng tay, sững sờ nhìn con dao vấy máu trên tay mình, rồi bàng hoàng nhìn Sương.

    Tùng vội vứt con dao ngồi thụp xuống đỡ lấy người phụ nữ lay gọi. Nhưng người phụ nữ chỉ nhìn Tùng trừng trừng, thở dốc hấp hối.

    Tùng: Anh không cố ý, Sương ơi, em đừng chết, anh không cố ý đâu!

    *Cảnh 19

    Nội, gian phòng tối, vùng sáng đỏ mờ đủ soi rõ mặt người trên chiếc giường. Tùng ú ớ giữa cơn mơ rồi choàng mở mắt và ngồi dậy. Căn phòng vắng lặng, Tùng đưa bàn tay lên nhìn trân trân trong đêm tối.

    *Cảnh 20

    Ngoại- Bên giếng nước cạnh nhà, buổi chiều.

    Hoàn đang ngồi rửa rau, Tùng đứng múc từng gầu nước từ dưới giếng lên đổ vào chậu cho cô.

    Hoàn: Mai mốt anh khỏe hẳn em xin cho anh vào làm công nhân cao su ở nông trường cùng em luôn nhé!

    Tùng: Người ta có nhận người như anh không?

    Hoàn: Anh trẻ, khỏe, đẹp trai, ai mà không nhận?

    Tùng: Vậy mà có người chê đó.

    Hoàn (nhìn Tùng cười duyên): Ai chê anh chứ?

    Tùng: Không chê thì em cho em ở nhà em mãi luôn nha!

    Hoàn (trề môi rồi bưng rổ rau bước vào nhà). Tùng cười nhìn theo, nhưng khi bóng Hoàn khuất sau mép cửa thì nụ cười vụt tắt. Tùng cúi mặt nhìn xuống đáy giếng sâu hun hút, mặt tối sầm, những tội lỗi, những nỗi lo sợ, sợ công an, sợ tay chân của ông trùm buôn bán ma túy tìm ra mình cứ quay cuồng trong đầu Tùng, Tùng lắc đầu đau khổ.

    *Cảnh 21

    Nội, trong nhà Hoàn, đêm tối lờ mờ.

    Hoàn bước dọ dẫm từng bước lại gần chiếc giường Tùng nằm. Cô đứng yên nhìn khuôn mặt Tùng đang say ngủ trong đêm tối, rồi Hoàn ngồi nhẹ xuống bên cạnh, cô muốn đưa tay vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Tùng, nhưng vừa đưa tay ra, cô lại rụt lại.

    *Cảnh 22

    Ngoại- Bờ suối dốc- chiều tà, hoàng hôn tỏa ánh nắng cuối ngày xuống những cánh rừng bạt ngàn. Hoàn và Tùng ngồi cạnh nhau bên bờ suối.

    Hoàn (nhặt một hòn sỏi ném xuống suối) rồi quay sang nhìn Tùng: Cuộc đời anh ly kì như tiểu thuyết, em lúc đầu không thể tin đó là sự thật!

    Tùng (nhìn Hoàn cười): Đôi khi, có những cuộc đời còn lâm ly hơn cả tiểu thuyết ấy chứ. Ngay cả nhân vật chính cũng không thể tin đó là sự thật. Khi lang thang trong rừng, anh nghĩ lại cuộc đời mình đã qua, anh thấy chán ngán, sợ hãi, bế tắc, tuyệt vọng, anh nghĩ sao mình lại không chết.

    Hoàn: Anh đừng bi quan thế chứ? Cuộc đời em cũng có khá gì hơn đâu, tay trắng, không ai thân thích, phiêu bạt không biết bao nhiêu nơi trước khi đến nơi này.

    Tùng: khi anh đã tưởng cuộc đời mình đã không còn gì nữa hết thì anh lại chạy tới được đây, và may mắn có em cưu mang.

    Hoàn (nhìn con dốc bên kia suối) cười: Lúc gặp anh, em thấy anh máu me bê bết, tóc tai mặt mày phờ phạc, em cứ tưởng là ma. May mà sau đó đủ bình tĩnh và có đủ sức để mà cõng anh về nhà. Không hiểu sao lúc đó em lại thấy thương anh quá!

    Tùng: Anh chui rúc trong rừng cao su đã ba ngày, vừa đói, vừa mệt, thật sự khi gặp em thì anh đã kiệt sức.

    Hoàn (quay sang Tùng): Cũng nhờ anh tốt số nên mới gặp được em, anh nhớ đền ơn em nghe chưa?

    Tùng cười, nhìn Hoàn: Anh sẽ trả ơn anh bằng cả quãng đời còn lại! Miễn sao em cho anh ở lại nhà em luôn.

    Hoàn: Người ta biết được, người ta cho em là phụ nữ hư hỏng thì sao?

    Tùng: Anh sẽ ở nhà lo cơm nước cho em, có ai đến thì em giấu anh đi, anh không ra khỏi nhà, không đi đâu thì có ai biết được chứ?

    Hoàn lườm Tùng, ánh mắt tràn đầy yêu thương, âu yếm. Tùng nhìn Hoàn, cười nhẹ rồi nhìn ra xa xăm, ánh mắt lộ đầy tính toán, lo âu.

    *Cảnh 23

    Ngoại. Đêm tối có ánh trăng mờ ảo, rừng cao su vắng lặng.

    Tùng nhìn con dao trong tay rồi hoảng hốt vứt xuống đất.

    Tùng quỳ sát người phụ nữ nằm bất động trên đất, ghé tai vào ngực, rồi đưa hai ngón tay lại gần mũi người phụ nữ. Biết người phụ nữ đã tắt thở, Tùng hốt hoảng ôm lấy cái xác vừa lay mạnh vừa cất giọng cuống quýt: Sương ơi, anh xin lỗi, anh không cố ý, anh không cố ý đâu, Sương ơi! Sương ơi!

    *Cảnh 24

    Nội- căn nhà tối mờ mờ.

    Tùng bật dậy giữa cơn mơ, anh mở mắt nhìn vào khoảng tối, đau khổ hiện lên trong đôi mắt. Nhưng chợt có tiếng bước chân đang tới, Tùng khẽ nhắm mắt, nằm im.

    *Cảnh 25

    Nội. Gian nhà tối.

    Hoàn rón rén bước lại giường Tùng, cô khẽ ngồi xuống bên giường, say sưa ngắm Tùng say ngủ, cô bồi hồi đưa tay vuốt trán Tùng. Chợt Tùng trở mình, Hoàn giật mình rụt tay lại nhưng Tùng đã nắm lấy tay cô. Cả hai nhìn nhau thật lâu.

    Tùng nhẹ nhàng kéo Hoàn ngã xuống ngực mình.

    Bàn tay anh ôm lấy tấm thân Hoàn, từ sau lưng, và từ từ lần ra phía trước. Lần đầu tiên trong đời, Hoàn cảm thấy thổn thức trong vòng tay một người đàn ông.

    *Cảnh 26

    Ngoại- sáng- tại một trạm thu mủ cao su của nông trường Phú Xuân. Có đông công nhân nữ đang xách những thùng mủ cao su đứng chờ nhập cho nông trường. Người tổ trưởng đọc tên người nào, người đó lên cân mủ rồi ký sổ.

    Ồn ào, lộn xộn.

    Hoàn đứng lẫn trong đám đông. Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, trắng hồng. Cô thấy mấy người đang xúm xít quanh một tờ giấy gì đó dán trên tường, cô cũng tò mò chen vào xem. Đập vào mắt cô là dòng chữ “truy nã” được in đậm và bên dưới là bức ảnh của một khuôn mặt rất quen. Hoàn choáng váng sững sờ.

    *Cảnh 27

    Ngoại- buổi chiều- giữa một ngôi chợ nhỏ họp bên đường, giữa những lô cao su.

    Hoàn đứng loay hoay lựa mua thịt.

    Bà hàng thịt tuổi trung niên, béo tốt, xởi lởi: Lâu lắm mới thấy em ghé hàng chị! Mua đi em thịt tươi lắm đấy, mới mổ xong.

    Hoàn (vẫn loay hoay lật từng miếng thịt lên xem).

    Người bán hàng: À, Hoàn này, em biết tin gì chưa?

    Hoàn (nhìn người bán thịt, ngơ ngác): Tin gì vậy chị?

    Người bán thịt (nhìn dáo dác xung quanh rồi ghé tai Hoàn): Ở nông trường mình có mội tên buôn lậu ma túy phạm tội giết người đang trốn đâu đó trong rừng cao su. Lệnh truy nã dán khắp nơi, em không biết sao?

    Hoàn (vẫn làm bộ ngạc nhiên): Vậy hả chị? Em đi làm suốt có để ý đâu!

    Người bán thịt: Hắn tên là Thái Thanh Phong! Nghe đâu tên đó giết một người đàn bà hình như là vợ hay tình nhân gì đó của hắn rồi vứt xuống cái giếng hoang trong lô cao su. Khi công an tìm thấy thì cái xác đã bốc mùi rồi.

    Hoàn (chau mày và vẻ mặt lộ một nét sợ hãi).

    Người bán thịt vẫn thì thầm: Này, em đi cạo mủ đêm khuya nhớ, cẩn thận đấy, tên sát nhân ấy đang lởn vởn trong rừng cao su này đấy.

    Hoàn gật đầu miệng nói “vâng”, tay cầm đại một miếng thịt đưa cho người bán hàng: Chị cân cho em miếng này nhé!

    Người bán hàng vui vẻ càm miếng thịt bỏ lên bàn cân.

    *Cảnh 28

    Ngoại- Trời chiều- con đường mòn nhỏ dẫn về nhà Hoàn chạy giữa những lô cao su. Một tay xách xô dụng cụ lấy mủ cao su, Hoàn bước thẫn thờ, chậm rãi. Trên đường vì bị tờ giấy dán trên tường ở trạm thu mua ám ảnh trong đầu…

    *Cảnh 29

    (Tái diễn trong trí nhớ của Hoàn)

    Ngoại- Sáng – Trạm thu mủ cao su- Đám đông đang bu kín xem tờ Truy nã. Một số đang bận việc cân mủ cao su để nhập cho nông trường. Ồn ào, lộn xộn.

    Hoàn cố chen lên trước để nhìn cho rõ. Trên tờ lệnh truy nã, khuôn mặt của Tùng không khác ngoài đời một li. Nhưng bên dưới tấm hình lại nổi bật dòng chữ “Tên tội phạm: Thái Thanh Phong”

    *Cảnh 30

    Ngoại- trời chiều- sân nhà Hoàn.

    Tùng đang chẻ củi trước sân. Hoàn xách xô vứt vào góc sân, vẻ mặt buồn bực.

    Tùng: Sao hôm nay em về sớm vậy?

    Hoàn: Vâng

    Tùng đứng thẳng dậy chăm chú nhìn Hoàn: Có chuyện gì sao anh thấy em không?

    Hoàn lắc đầu: Có gì đâu, em hơi mệt thôi.

    Hoàn bỏ vào nhà, Tùng nhìn theo khó hiểu, ánh mắt Tùng lộ rõ sự lo lắng.

    *Cảnh 31

    Ngoại- tối- ánh trăng đủ sáng lờ mờ. Rừng cao su hoang vắng.

    Tùng vác xác người phụ nữ trên vai. Chiếc túi xách màu đen lủng lẳng ở khuỷu tay. Tùng vừa đi vừa dọ dẫm bước cà nhắc vì chân trái bị thương. Tìm được một cái giếng ở cuối một lô cao su. Tùng vứt cái xác xuống. Tùng mở túi xách lấy ra một gói nhỏ màu trắng to bằng 4 hộp thuốc lá kẹp vào nách rồi vứt cái giỏ xuống giếng.

    Tùng tìm một cành cây xung quanh tộng luôn xuống giếng. Rồi Tùng đi ngược lại, luồn rừng cao su chạy cà nhắc cà nhắc xa dần cái giếng ấy.

    Rừng cao su im lìm, đêm khuya, trên trời trăng sáng vằng vặc, thỉnh thoảng tiếng chim cú kêu đâu đó, tiếng vọng cả một khu rừng.

    Tùng chạy rất lâu, vừa chạy vừa ngoái lại phía sau.

    Đến khi đã chạy khá xa, Tùng dừng lại, ngồi xuống thở dốc.

    Tùng đưa bọc Hê rô in lên nhìn rồi để qua một bên.

    Tùng xổm dậy, ở tư thế quỳ, xé một ống áo cột vào vết thương ở chân trái.

    Rồi vẫn ở tư thế quỳ, Tùng dùng con dao bấm đào một cái hố nhỏ, Tùng bỏ gói màu trắng kẹp bên nách cùng con dao bấm xuống hố, dùng tay gạt đất lấp kỹ. Xong xuôi, Tùng ngồi tựa vào một gốc cây thở dốc.

    Chợt có tiếng gió hú như còi xe cảnh sát vang lên đâu đó, Tùng bật dậy, chạy như điên giữa đêm tối mịt mù.

    *Cảnh 32

    Nội- gian nhà tối om

    Tùng giật mình mở mắt, nhìn sang bên cạnh không thấy Hoàn đâu.

    Tùng rón rén xuống giường, nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà.

    *Cảnh 33

    Hoàn cắm đầu chạy trong khi Tùng cầm dao đuổi theo sát nút. Cô thở dốc từng cơn.

    Chợt Hoàn vấp ngã. Tùng chạy tới nơi cách Hoàn một đoạn ngắn, anh ta đưa con dao nhọn sáng loáng ra phía trước. Tùng tiến tới còn Hoàn thì chống hai tay xuống đất và bò ngửa, lùi dần.

    Tùng: Cô định chạy đi báo công an sao? Ha ha, muộn rồi, tôi đã giết vợ tôi, và bây giờ tôi sẽ giết luôn cô, cô đã biết tất cả sự thật về tôi, cô phải chết.

    Hoàn: Anh là kẻ giết người, anh sẽ phải trả giá!

    Tùng: Tôi không muốn giết người, tôi nghèo quá, tôi muốn giàu có, tôi đi chỉ đi buôn để làm giàu (đưa một cái bọc trắng ra) cô biết tôi buôn cái gì không?

    Hê-rô-in đấy, nếu công an tóm được chừng này thì tôi chỉ còn nước dựa cột thôi, cô hiểu không?

    Hoàn lắc đầu: Anh không muốn chết, vợ anh?

    Tùng: Vợ tôi đã dồn tôi tới ngõ cụt, (hét) và cả cô nữa, tôi sẽ giết cô.

    Tùng lao tới Hoàn và cầm dao đâm xuống.

    Một tia máu phụt ra từ ngực Hoàn, cô hét lên đau đớn, tiếng hét thê thảm vang vọng giữa rùng vắng âm u hòa với tiếng gió gào ghê rợn.

    *Cảnh 34

    Nội, gian nhà tối mờ, tiếng hét thê thảm vẫn còn vang vọn chưa dứt dẳn.

    Hoản giật mình tỉnh dậy, đưa tay lên ngực, cô thở dốc, mồ hôi đầm trán. Hoàn đưa mắt nhìn lên trần nhà để trấn tỉnh rồi nhìn xung quanh nhà.

    Hoàn xuống giường và lần theo đêm tối đi ra nhà ngoài

    *Cảnh 35

    Nội, gian nhà tối mờ.

    Hoàn bước đến giường Tùng, không có Tùng ở đó, Hoàn nhìn quanh tìm kiếm. Rồi như nghi ngờ điều gì, cô vội nhẹ nhàng ra khỏi nhà.

    *Cảnh 36

    Ngoại, rừng cao su sáng mờ ảo trong ánh trăng, gió rít từng hồi, Hoàn vừa đi vừa đưa mắt tìm kiếm. Hai tay cô kéo giữ tấm áo mỏng trên người, gió từng đợt vi vút luồn qua những hàng cây. Vì mãi lo nghĩ đến Tùng, và vì tiếng gió lùa rin rít trong rừng cao su nên không biết rằng, phía sau cô có những bóng đen đang lần theo!

    Hoàn bất chợt nghe tiếng hì hục đâu đây, cô dừng lại nghe ngóng rồi bước nhanh về phía phát ra tiếng động.

    Dưới anh trăng mờ loang lổ, Tùng đang moi đất và lấy lên một gói gì đó màu trắng.

    Hoàn đến bên cạnh mà Tùng không hề hay biết.

    Hoàn: Thái Thanh Phong!

    Tùng giật mình ngước lên, anh nhìn Hoàn sững sờ.

    Hoàn lắc đầu đau khổ: Tại sao?

    Tùng ngồi sụp xuống im lặng

    Hoàn (nước mắt trào ra): Lệnh truy nã có hình anh dán đầy khắp nơi, thực ra anh là ai? Anh nói rằng anh làm nghề phụ hồ, anh không có gia đình, nhưng thực ra anh là một kẻ buôn bán ma túy, và anh đã giết cô gái ấy! Có phải thời gian qua anh lừa dối em là vì anh muốn có một nơi ẩn náu? Có phải không?

    Tùng (cúi mặt suy nghĩ, rồi chậm rãi ngước lên nhìn Hoàn): Hoàn, hãy nghe anh nói, anh…

    Hoàn: Anh đừng nói nữa, anh thật độc ác! Anh lợi dụng tôi, anh lừa dối tình cảm của tôi chỉ vì anh muốn có một nơi ẩn nấp an toàn, anh không hề yêu tôi, đúng không? Tại sao anh không nghĩ khi biết sự thật tôi sẽ tố cáo?

    Tùng: Hoàn, hãy tin anh, anh không cố ý giết người!

    Hoàn: Anh đừng chối tội nữa. Anh đi buôn bán ma túy. Vợ anh khuyên can không được nên anh giết rồi đem cô ấy tới đây để phi tang cái xác.

    Tùng: Không phải thế! Đó không phải vợ anh!

    Hoàn: Vậy đó là ai? Tại sao anh lại giết cô ta?

    Tùng khụy xuống, hai tay ôm đầu: Hoàn, trước đây anh chỉ là một thằng phụ hồ khố rách áo ôm, không cha không mẹ. Anh không muốn bị vợ khinh bỉ nên tìm đủ mọi cách làm giàu. Anh theo cô ta đi buôn hàng trắng. Anh không ngờ lại sa vào cám dỗ ấy. Anh kiếm được tiền, nhưng vợ anh lại không chấp nhận, vì khuyên can anh mà cô ấy đã chết. Hôm đó, vì bất cẩn trong việc trao đổi ma túy, anh và cô ta bị công an đuổi về đây. Chỉ một phút nóng giận mà anh lỡ tay giết chết cô ta. Thực tình anh không hề cố ý.

    Hoàn (khụy xuống, sức lực cạn kiệt), cô nức nở: Vậy sao anh không đi đầu thú? Và sao lại tìm đến em, biến em thành kẻ bao che cho anh? Anh làm như vậy trước sau gì công an cũng biết mà!

    Tùng cúi mặt, hai giọt nước mắt lăn xuống: Thực ra anh cũng đã có ý định đầu thú. Nhưng khi thấy công an truy lùng, anh lại sợ hãi vì biết rằng anh sẽ bị tử hình, anh trốn chui trốn lủi trong rừng này. Khi đã kiệt sức thì anh gặp em, Hoàn ơi, khi gặp em, anh biết đời mình đã khác, Hoàn, anh yêu em, anh muốn làm lại cuộc đời với em. Đời anh bao nhiêu năm qua mờ mịt, không hạnh phúc, không hy vọng. Anh không muốn chấm dứt nó! (Tùng dừng lại một chút) Vả lại, nếu như bọn cùng đi hàng với anh mà biết được, chúng sẽ giết anh, anh biết bây giờ chúng đang tìm anh ráo riết hơn cả công an.

    Hoàn: Hết rồi Tùng. Làm sao anh chạy trốn được tội lỗi anh đã gây ra chứ? Và làm sao em tha thứ khi anh lừa dối em?

    Tùng (quay sang ôm lấy chân Hoàn): Hoàn, anh yêu em! Thật lòng anh không lừa dối em đâu. Anh đã nói hết sự thật cho em rồi. Em đừng báo công an, người ta sẽ không tìm ra anh đâu. Anh sẽ trốn đi. Không, chúng ta sẽ cùng trốn đi. Anh sẽ làm lại cuộc đời ở một nơi không ai biết đến.

    Hoàn lắc đầu nức nở: Em không thể! Em không thể Tùng ạ!

    Tùng: Hoàn, anh biết em yêu anh mà! Em hãy cứu anh, hãy giúp anh, anh không muốn chấm dứt cuộc đời mình ở đây!

    Hoàn: Anh hãy ra đầu thú đi!

    Tùng (buông chân Hoàn ra, ngước mắt nhìn Hoàn) sững sờ.

    Hoàn (hạ giọng): Anh hãy ra đầu thú đi, Tùng ạ!

    Tùng nghe Hoàn nói, như một người kiệt sức, anh sụp xuống: Không bao giờ, người ta sẽ tử hình anh, em biết không, anh đã giết người, anh còn đi buôn lậu ma túy, chỉ chừng này ma túy thôi (đưa cái túi lên) cũng đủ để lãnh án tử hình rồi. Anh sẽ trốn đi, anh sẽ trốn!

    Hoàn: Anh sẽ trốn đi đâu? Người ta đang tìm anh khắp nơi, anh trốn đi, em sẽ ra sao?

    Tùng nhìn Hoàn, rã rời.

    Hoàn (quỳ xuống bên Tùng, ôm lấy vai Tùng): Anh hãy đi đầu thú đi! Em không muốn anh bị tử hình hay tù đày. Bao nhiêu năm nay, em chưa từng gặp ai và yêu ai, cho đến khi gặp anh. Em không muốn mất anh, dù anh có là kẻ buôn lậu hay giết người thì em vẫn yêu anh. Nhưng em không thể bao che được những gì anh đã làm, Tùng à, em không thể, anh hãy nghe em, anh hãy ra đầu thú đi! Em sẽ vẫn yêu anh, suốt cuộc đời này!

    Tùng nhìn Hoàn, nước mắt cả hai người tuôn ra như mưa!

    Chợt những bóng đen từ đâu lao ra:

    – Ha ha ha, một thằng làm phản mà cũng tình tứ mùi mẫn vậy sao?

    Tên đứng đầu chĩa khẩu súng vào Tùng, cười lớn, tiếng cười vang vọng ghê rợn.

    Tùng và Hoàn ngơ ngác nhìn lên, dưới ánh trăng, Tùng thảng thốt khi nhận ra những kẻ cầm súng đứng trước mặt mình là ai.

    Tên đứng đầu lại nói: Mày không cần ra đầu thú, tao không dại gì để mày khai tụi tao ra hòng lập công chuộc tội với công an, tao cũng không ngu mà để mày trốn đi với món hàng đáng giá bạc triệu của tao, tao sẽ cho mày và cả ả tình nhân của mày xuống mồ chung với nhau mà tình tự!

    Tên đứng đầu hất đầu ra hiệu, ba tên đi theo chạy lại giật lấy túi hàng trắng trên tay Tùng.

    Tùng: Ông muốn làm gì tôi thì làm, nhưng hãy để cô gái này đi, cô ấy không biết gì hết!

    Tên đứng đầu: Ha ha ha, tha cho ả ư? Ả đã biết tỏng tòng tong mọi chuyện, ả không thể sống được. (đi lại gần Tùng và gí súng vào trán Tùng rồi cúi xuống rít qua kẻ răng) Công an đã đánh hơi được nên đã mò tới nhà của ả, cho ả địa chỉ, thể nào ả củng khai ra hết, bởi vậy, để an toàn, tao sẽ giết hết chúng mày!

    Trong khi đó, một tên khác cũng dí súng vào đầu Hoàn, Hoàn sợ hãi nhưng cũng cố gắng nói:

    Các ông sẽ không chạy thoát được đâu, tôi nguyền rủa cho công an sẽ tìm ra các ông!
    Bốp, một cái tát làm Hoàn ngã lăn ra đất, Tùng lao tới ôm lấy Hoàn, lăn ra một bên trong khi tiếng súng nổ vang, viên đạn trúng vào vai Tùng, máu trào ra.
    Cùng lúc đó, chợt có một tiếng quát lớn, chững chạc làm bọn áo đen sững sờ:

    Đứng im! Tất cả đã bị bao vây! Khôn hồn thì bỏ súng xuống.
    Bọn áo đen lẫn Hoàn và Tùng hốt hoảng, từ đâu những người mặc sắc phục cảnh sát đã hiện ra vây thành vòng tròn xung quanh họ. Bốn tên áo đen ngơ ngác, chúng không biết xử lí ra sao vì số lượng cảnh sát đông gấp mấy lần chúng, đành từ từ thả súng xuống và giơ hai tay lên.

    *Cảnh 37

    Ngoại- Buổi sáng.

    Trước trụ sở công an huyện Krông Năng

    Bốn người công an còng tay Tùng và những tên đồng bọn dẫn lên xe. Hoàn và một số công nhân nữ bạn Hoàn đứng nhìn theo, khuôn mặt Hoàn phờ phạc, mắt sưng lên vì khóc. Khi đi qua Hoàn, Tùng dừng lại.

    Tùng (nhìn Hoàn): Em hãy làm lại cuộc đời, đừng đau khổ vì anh, tha thứ cho anh, anh yêu em!

    Hai người công an đẩy Tùng lên xe. Hoàn thẫn thờ nhìn theo, hai hàng nước mắt trào ra trên khóe mắt, Hoàn gục đầu vào vai một người bạn nức nở.

    Hết

  17. Mình thấy kịch bản này rất hay. m
    rất muốn sử dụng để làm fim tốt nghiệp nhưng ko biết liên lạc với tác giả như thế nào. Nếu tác giả có đọc tin nhắn này xin vui lòng gửi cho mình vài câu theo địa chỉ mail: dthdesign@gmail.com.
    rất mong được hồi âm.

  18. rất mong hồi âm

  19. Mình đã hồi âm.

  20. HI các bạn ! theo mình đọc thì mình nghĩ đây là một nhóm làm phim nhỏ phải ko ?
    Mình cũng có 2 kịch bản phim hiện mình đang đánh máy in thành cuốn kịch bản. Cũng sắp xong, xong mình sẽ đi đăng ký bản quyền nữa là ok. Nếu các bạn nào có muốn mua hoặc biết ai muốn mua xin chỉ giúp mình với, 2 kịch bản là :
    1/ kịch bản phim võ thuật + hài (yêu cầu cao về võ thuật trong phim)
    Tựa : Bản sắc anh hùng
    2/ Kịch bản phim hài (chủ yếu là hài, những pha đấu võ cũng hài luôn – nhưng không phải là múa đâu nhé).
    Tựa : Cuộc giải cứu bất đắc dĩ
    Cả 2 phim trên mình đều muốn làm chỉ đạo võ thuật (dù mình không biết tí võ :D ). Mình thấy các phim võ của VN hiện nay đánh giống như múa nên gây nhàm chán cho khán giả (duy chỉ có phim Dòng máu anh hùng là ok). Và nếu nhà làm phim nào không có khả năng làm cho các pha đánh đấm hay như Dòng máu anh hùng hoặc hơn thế nữa thì mình sẽ ko bán kịch bản. Vì mình quan niệm rằng một bộ phim hay = kịch bản hay + diễn xuất hay.

    Mình cũng tính sáng tác ra một phim ma hài nhưng chưa có thời gian. Nếu các bạn nào có muốn mua hoặc biết người muốn mua thì liên hệ với mình theo nick khiemnguyen85.

    Chúc các bạn vui khỏe và gặt hái nhiều thành công :D.

Leave a Reply

Fill in your details below or click an icon to log in:

WordPress.com Logo

You are commenting using your WordPress.com account. Log Out /  Change )

Facebook photo

You are commenting using your Facebook account. Log Out /  Change )

Connecting to %s

 
%d bloggers like this: