CJ7
Hào hứng đi xem CJ7 vào một ngày thứ tư giảm giá ở Megastar trong tinh thần chán nản muốn được chọc cười, tôi đã cười, đã xúc động nhưng cũng thấy hụt hẫng.
Bộ phim kể về cuộc sống của hai cha con nghèo đến mức “khố rách áo ôm” trước và sau khi người cha nhặt được một sinh vật từ hành tinh khác về làm đồ chơi cho cậu con.
Tôi đã cười vì những yếu tố hài hước mà Châu Tinh Trì vẫn trung thành với chúng như trong những phim trước của anh: hình dáng, điệu bộ, cử chỉ, cách nói năng, lời thoại của nhân vật. Tất cả đều được phóng đại, cường điệu và nhấn mạnh ở những điểm đặc biệt. Ấn tượng nhất có lẽ là những trường đoạn mô tả cuộc sống ở trường học của lũ trẻ. Cảnh chúng kể về ước mơ sẽ làm gì trong tương lai giống hệt một cảnh trong bộ phim Annie Hall của Woody Allen. Châu Tinh Trì đã chọn diễn viên thiếu nhi và tạo cho những đứa trẻ một vẻ ngoài thể hiện rất rõ tính cách của chúng: đứa thì già dặn một cách quá đáng, đứa thì ngây thơ như còn đang tuổi đi mẫu giáo, lại có đứa to lớn một cách quái dị so với các bạn…Hầu hết tất cả các nhân vật đều được giới thiệu bằng cận cảnh và đặc tả một điểm thật nổi bật của họ. Kỹ xảo đặc biệt và kỹ thuật làm phim hoạt hình cũng vẫn được sử dụng như trong Kungfu Hustle để gây cười bằng những chi tiết cường điệu. Xem phim, ta vẫn thấy cái sự “bẩn”, bẩn do quá nghèo, bẩn do quá sạch và bẩn để người xem phải kêu lên “eo ôi”. Trong phim, bạn sẽ thấy những mẫu hình lặp đi lặp lại, sự so sánh và tương phản để gây cười.
Xen lẫn với những trường đoạn hài hước vui nhộn là những cảnh nhẹ nhàng trầm lắng của tình cha con, của cảnh nghèo, những thứ luôn dễ làm người xem xúc động.
Cười vui là vậy nhưng cảm giác cuối cùng của tôi là hụt hẫng vì bộ phim không diễn ra như tôi mong đợi. Tôi cảm thấy phim như bị cắt bớt để chiếu cho vừa giờ. Đoạn đầu phim rất hấp dẫn và vẫn tiếp tục hấp dẫn ngay cả khi sinh vật lạ xuất hiện trong cuộc sống của hai cha con. Nhưng sự kiện chính đột ngột xảy ra (dù đã có 1 gợi mở từ ngay cảnh đầu tiên của phim) rồi nhanh chóng được giải quyết khiến tôi cảm thấy bất ngờ. Tôi cứ tưởng những đoạn vui vẻ sẽ kéo dài thêm chút nữa, để củng cố thêm sự gắn bó giữa cha con cậu bé và sinh vật lạ, cũng như để tác động lên cậu bé khiến nó thay đổi dần dần. Nhưng một kết cục có hậu được đưa ra ngay lập tức, theo sau là một đoạn bonus kiểu “live happily forever” đã làm tôi thực sự bối rối. Về nhà search trên imdb tôi mới thấy phim này chỉ có 88 phút, có lẽ một phần vì thế mà tôi thấy thiếu. Không biết những khán giả khác có cảm thấy như vậy không hay do tâm trạng cá nhân tôi đang mong đợi được giải trí nhiều hơn thế nữa?