Những câu chuyện thành phố

by Thu Hằng – Mai Phương

Nếu ký ức có thể đóng hộp lại, chúng có thời hạn sử dụng không? Nếu có, tôi hi vọng rằng chúng sẽ kéo dài hàng thế kỷ (Chung kinh Express). Và đó sẽ mãi mãi chỉ là mơ ước của vậy  thôi.

Dường như trong bộ phim nào của Vương Gia Vệ cũng ăm ắp những chuyện tình buồn, nhưng Chungkinh Express, lạc ra khỏi dòng đó, trong những chuyện tình buồn cuối cùng đã le lói một mối tình đã chớm nở và đơm hoa kết trái, trải qua một hành trình dài cuộc tìm kiếm giữa hai kẻ đang mò mẫm để yêu nhau.

Chungkinh được làm vào năm 1994 sau khi đóng máy bộ phim “Đông Tà Tây độc”trong thời gian chờ đợi hai tháng để biên tập phim, họ Vương quyết định làm phim này khi trong tay còn chưa có một kịch bản trọn vẹn. Ông từng cho biết : ““Lúc đó tôi chẳng có gì làm, tôi quyết định làm Trùng Khánh Sâm Lâm theo bản năng của mình… Sau khi đã thực hiện một bộ phim võ hiệp nặng ký như Đông Tà Tây Độc, tôi muốn làm một bộ phim đương đại nhẹ nhàng, nhưng với những nhân vật có cùng các vấn đề của bộ phim kia”.

 

Rõ ràng ông mục đích của ông đã thành công.

Chungkinh là câu chuyện kể vể hai mối tình lần lượt diễn ra trong phim. Chúng không có mỗi liên quan gì đến nhau trừ tình tiết cả hai nhân vật nam chính đều là cảnh sát và thất tình.

Câu chuyện thứ nhất kể về viên cảnh sát mang số hiệu 233 – Hà Chí Vũ,( Kaneshiro Takeshi), anh ta chia tay người yêu vào đúng ngày ¼ và quyết định sẽ chờ đợi sự quay lại của người yêu trong vòng một tháng nữa tính từ ngày đó, tức là mối tình đó sẽ kết thúc vào ngày 1/5, đúng là ngày sinh nhật lần thứ 25 của anh ta. Trong quãng thời gian một tháng đó, ngày nào anh ta cũng mua một hộp dứa để dành và chờ đợi. Nhưng cô người yêu chẳng may thay đã không hề quay lại. 223 đã một mình ăn hết số dứa đó và quyết đinh ra ngoài chạy bộ, như một hình thức để giải toả nỗi đau khổ bởi khi chạy “mồ hôi sẽ vắt kiệt hết nước mắt”. Vũ yêu một người đàn bà tóc vàng không lâu sau đó trong một quán bar mà không hề biết rằng cô ta đang dính vào một vụ buôn bán ma tuý và đang trên đường bị đối thủ truy sát. Kết thúc của mối tình thoáng chốc này, Vũ để lại người đàn bà trong khách sạn và ra đi sau một đêm thức trắng ngồi ăn xem ti vi. Trước khi đi, anh ta còn dùng ca la vát của mình để đánh bóng lại đôi dày của người đàn bà đó. Người mà anh ta chẳng biết là ai, một người tình cờ bước vào quán bar, bước vào cuộc đời của anh ta và trờ thành ký ức. Chính đây là lúc Vũ đã nói: “Nếu ký ức có thể đóng hộp lại, chúng có thời hạn sử dụng không? Nếu có, tôi hi vọng rằng chúng sẽ kéo dài hàng thế” sau khi nhận được tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ cô. Cuộc sống là một chuỗi hẹn hò của những mối liên hệ tình cờ, mà Vũ cũng như chúng ta không bao giờ có thể lường đoán được. Sự kết thúc của điều này lại là sự khởi đầu cho những cuôc hành trình mới. Mối tình này được thuật lại qua lời kể của 233. Thực ra, trước cuộc chạm trán trong quán bar sau đó, họ đã gần như chạm được vào với nhau vì chỉ cách có 0.1 cm theo như lời 223 nói, “57 giờ đồng hồ sau tôi đã yêu người phụ nữ đó”. Câu nói này của 223 còn được lặp lại khi bắt đầu chuyển sang câu chuyện tình yêu số hai của cô gái bán hàng ăn và viên cảnh sát mang số hiệu 633. Vũ nói: “Chúng tôi chỉ cách nhau có 0,1cm và sáu tiếng sau cô ta đã yêu người đàn ông này (chỉ 633)”. Có một điều gì đó thật mong manh và chơi vơi trong tất cả những mối quan hệ đó. Có những thứ người ta tưởng là một sự ràng buộc chắc chắn, nhưng thực ra chẳng có điều gì như thế cả. Mối tình của 633 với cô tiếp viên hàng không cũng là một mối tình chơi vơi và vô vọng như vậy. 633 (Lương Triều Vĩ)  khủng hoảng vì sự ra đi của cô tiếp viên hàng không, công việc của anh ta diễn ra hàng ngày đều đặn nhàm chán. Anh ta chỉ trở về với nỗi đau khổ của mình trong căn phòng nhỏ bề bộn, mặc đồ lót và ôm những con gấu bông đủ các kích cỡ và tâm sự với chúng môt mình. Anh ta thậm chí còn không dám đọc bức thu cuối cùng của người yêu gửi cho qua ông chủ quán bán đồ ăn nhanh, nơi Phi (Vương Phi) làm việc. Anh ta sợ đối mặt với sự thật, hoặc giả anh thừa biết nội dung trong bức thư đó là gì rồi và thấy không cần thiết phải quan tâm tới nó nữa. 633 không hề biết rằng chính nhờ bức thư đó mà Phi chú ý đến anh. Phi không thể hiện nhiều cảm xúc, tình yêu của cô thật cụ thể chính xác và sống động, cô lén đến căn hộ của anh hàng ngày và dọn dẹp lại cho nó gọn gàng sạch sẽ. 633 vì vẫn còn chìm lấp trong đau khổ, anh không nhận ra nổi những sự thay đổi trong căn nhà của mình cho đến khi quyết định sẽ thoát ra khỏi mối tình với cô tiếp viên hàng không và vực dậy lại tinh thần của mình. Anh bắt đầu chú ý đến những chi tiết nho nhỏ và kín đáo quan sát Phi. Họ như thể đang chơi trò vờn đuổi nhau.

Việc sử dụng các effect đã tạo ra được những cảm xúc thật mới mẻ cho Chungkinh. Các trường đoạn đuổi bắt trên phố của Vũ, cuộc rượt đuổi cô gái tóc vàng đã sử dụng những hiệu ứng đặc biệt tạo cảm giác gấp gáp, kịch tính, căng thẳng chỉ trong một vài giây. Cảnh mô tả câu chuyện tình thứ hai giữa 633 và Phi khi hai người đứng trước quầy hàng và chờ đợi. Ta không hiểu ho chờ đợi điều gì vào lúc đó, chỉ biết rằng khuôn hình của hai người dường như đứng lại tĩnh lặng và trước mặt họ, từng bóng người thoắt ẩn thoắt hiện và trôi đi trên phố. Điều đó có lẽ chỉ riêng điện ảnh mới có thể làm được. Từ giây phút đó, dù họ dường như chưa có mối liên hệ nào với nhau nhưng người xem đã ngay lập tức nhận ra rằng họ đã thuộc về nhau. Vĩnh viễn.

Chungkinh rất ít các cảnh tĩnh, với phong cách cầm tay mô tả được sự chao đảo trong hiện thực đời sống, sự hỗn loạn của thành phố và mối quan hệ giữa mạng lưới con người, các khuôn hình động và nghiêng ngả đủ kiểu cho thấy những đời sống mất thăng bằng, những nội tâm đầy giông bão. Một bộ phim nữa quá hay của đạo diễn họ Vương.

~ by phuongphammai on April 28, 2011.

Leave a comment